[ABO] Đóa Nhung Tuyết Vì Người Mà Nở Rộ
Chương 3
Đăng Anh không muốn lộ mặt lắm nên đeo kính răm mang nón và khẩu trang bịt kín mặt lại. Vì anh ta trong hội người hèn và sợ nói chuyện người lạ, nhưng khi làm việc thì vẫn cần đề cao sự chuyên nghiệp, cậu lấy một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi bắt đầu đi tới nơi hẹn.
Anh dặn lòng mình là phải làm việc nghiêm túc, không được quá hoảng loạn, chỉ cần chú tâm vào công việc là được.
Anh cần phải có một khoảng thời gian mới có thể giao tiếp với mọi người xung quanh bình thường được.
Đăng Anh cố gắng tự trấn an bản thân rằng mình phải hòa nhập với loài người, không thể cứ trốn tránh mãi được.
Anh có thể vẫn đi ra ngoài mua đồ được, nhưng làm việc chung với nhau trong một thời gian dài thì lại khá đáng sợ, cậu nghĩ rằng lỡ mình khó tính quá làm mọi người mất kiên nhẫn thì sao?
Cuối cùng thì Đăng Anh cũng được đi đến nơi, anh đi thẳng vào nơi hẹn, hôm nay có cậu, đạo diễn, biên kịch và Vũ làm giám khảo, mọi người đều đã tập trung lại đầy đủ, chỉ còn đợi mỗi Đăng Anh.
Anh nhìn họ rồi băng khoăng xem lại thời gian xem mình có đến trễ không.
"Tác giả! Thật may vì cậu đã đến." Người này có vẻ như biên kịch.
"Tôi phải đến chứ." Đăng Anh đi đến chỗ trống rồi ngồi xuống, cố gắng nói chuyện thật chậm rãi để dễ kiểm soát lời nói hơn.
Anh ngồi cách Vũ một người, cố gắng không nhìn thẳng vào cậu sợ bản thân mình sẽ mất kiểm soát vì được gặp người mà mình thích bằng xương bằng thịt một lần nữa.
"Xin chào, tôi là Trang Ngọc Tường Vi, tôi là biên kịch, người mà cùng cậu làm việc mấy hôm nay." Cô gái kia vui vẻ giới thiệu bản thân.
Những người còn lại cũng bắt đầu giới thiệu, cả Khải Vũ cũng vậy.
"Chào tác giả, tôi là Dương Khải Vũ, như đã thông báo, tôi sẽ đảm nhận vai diễn top chính Nguyễn Anh Minh trong tác phẩm "Làn Sóng Vỗ" của cậu."
Đăng Anh nhàn nhạt gật đầu chào, khẽ ừm một tiếng như có như không, rồi cũng giới thiệu bản thân :
"Tôi là... à thôi, tôi sẽ thoải mái hơn khi mọi người gọi tôi với cái tên Surain, hoặc là chỉ cần gọi là tác giả cũng được, tuổi thì như đã ghi trên trang cá nhân, tôi mới 24 tuổi mà thôi."
"Haha, đúng là cậu kín tiếng thật, tôi không ngờ cậu lại là một chàng trai đấy."
"Giới tính quan trọng đến như vậy sao? Cũng đâu ảnh hưởng đến khả năng viết truyện của tôi? À còn nữa, xin phép để tôi đeo khẩu trang, nón và mắt kính nhé."
Rõ ràng mà nói, Đăng Anh đang làm ai cũng thấy anh là một người lạnh lùng và khó gần, đầu óc cũng chỉ toàn có công việc mà thôi.
Thật lòng, Đăng Anh đang gồng hết mức vì thần tượng mình vô cùng yêu thích lại đang ở cùng chung một căn phòng với cậu, thật sự không dám nhìn qua chút nào.
Anh đang hoảng loạn không biết nãy giờ mình có làm chuyện gì quá kì lạ đến mức không chấp nhận được không? Hay là mình nên gỡ khẩu trang và mắt kính ra cho đúng phép lịch sự..
Được vài phút sau thay vì gỡ chúng ra thì cậu đội hẳn cái mũ hoodie lên để che luôn cả phần gáy lộ ra.
________________
Tác giả có lời muốn nói :
Vũ : Anh ổn không vậy?
Anh : Đương nhiên không.
Vũ : Vậy cởi bớt ra đi?
Anh : Không được.
Vũ : Làm thế nực lắm đó.
//Đang bẻ cây quạt sang hướng Đăng Anh//
Anh : Không sao.. Ổn.. Cậu đừng bắt chuyện nữa.. sợ..
Vũ : //Ngơ// Ơ?
Anh dặn lòng mình là phải làm việc nghiêm túc, không được quá hoảng loạn, chỉ cần chú tâm vào công việc là được.
Anh cần phải có một khoảng thời gian mới có thể giao tiếp với mọi người xung quanh bình thường được.
Đăng Anh cố gắng tự trấn an bản thân rằng mình phải hòa nhập với loài người, không thể cứ trốn tránh mãi được.
Anh có thể vẫn đi ra ngoài mua đồ được, nhưng làm việc chung với nhau trong một thời gian dài thì lại khá đáng sợ, cậu nghĩ rằng lỡ mình khó tính quá làm mọi người mất kiên nhẫn thì sao?
Cuối cùng thì Đăng Anh cũng được đi đến nơi, anh đi thẳng vào nơi hẹn, hôm nay có cậu, đạo diễn, biên kịch và Vũ làm giám khảo, mọi người đều đã tập trung lại đầy đủ, chỉ còn đợi mỗi Đăng Anh.
Anh nhìn họ rồi băng khoăng xem lại thời gian xem mình có đến trễ không.
"Tác giả! Thật may vì cậu đã đến." Người này có vẻ như biên kịch.
"Tôi phải đến chứ." Đăng Anh đi đến chỗ trống rồi ngồi xuống, cố gắng nói chuyện thật chậm rãi để dễ kiểm soát lời nói hơn.
Anh ngồi cách Vũ một người, cố gắng không nhìn thẳng vào cậu sợ bản thân mình sẽ mất kiểm soát vì được gặp người mà mình thích bằng xương bằng thịt một lần nữa.
"Xin chào, tôi là Trang Ngọc Tường Vi, tôi là biên kịch, người mà cùng cậu làm việc mấy hôm nay." Cô gái kia vui vẻ giới thiệu bản thân.
Những người còn lại cũng bắt đầu giới thiệu, cả Khải Vũ cũng vậy.
"Chào tác giả, tôi là Dương Khải Vũ, như đã thông báo, tôi sẽ đảm nhận vai diễn top chính Nguyễn Anh Minh trong tác phẩm "Làn Sóng Vỗ" của cậu."
Đăng Anh nhàn nhạt gật đầu chào, khẽ ừm một tiếng như có như không, rồi cũng giới thiệu bản thân :
"Tôi là... à thôi, tôi sẽ thoải mái hơn khi mọi người gọi tôi với cái tên Surain, hoặc là chỉ cần gọi là tác giả cũng được, tuổi thì như đã ghi trên trang cá nhân, tôi mới 24 tuổi mà thôi."
"Haha, đúng là cậu kín tiếng thật, tôi không ngờ cậu lại là một chàng trai đấy."
"Giới tính quan trọng đến như vậy sao? Cũng đâu ảnh hưởng đến khả năng viết truyện của tôi? À còn nữa, xin phép để tôi đeo khẩu trang, nón và mắt kính nhé."
Rõ ràng mà nói, Đăng Anh đang làm ai cũng thấy anh là một người lạnh lùng và khó gần, đầu óc cũng chỉ toàn có công việc mà thôi.
Thật lòng, Đăng Anh đang gồng hết mức vì thần tượng mình vô cùng yêu thích lại đang ở cùng chung một căn phòng với cậu, thật sự không dám nhìn qua chút nào.
Anh đang hoảng loạn không biết nãy giờ mình có làm chuyện gì quá kì lạ đến mức không chấp nhận được không? Hay là mình nên gỡ khẩu trang và mắt kính ra cho đúng phép lịch sự..
Được vài phút sau thay vì gỡ chúng ra thì cậu đội hẳn cái mũ hoodie lên để che luôn cả phần gáy lộ ra.
________________
Tác giả có lời muốn nói :
Vũ : Anh ổn không vậy?
Anh : Đương nhiên không.
Vũ : Vậy cởi bớt ra đi?
Anh : Không được.
Vũ : Làm thế nực lắm đó.
//Đang bẻ cây quạt sang hướng Đăng Anh//
Anh : Không sao.. Ổn.. Cậu đừng bắt chuyện nữa.. sợ..
Vũ : //Ngơ// Ơ?
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv