Alpha Nhỏ Bị Dụ Đi Mất Rồi

Chương 47


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Nhóc Alpha mím môi, vừa lo vừa vui, tự mình lẩm bẩm: “Mọi người thích phim của mình thật hả? Nhưng mà, phim còn chưa chiếu cơ mà.”

Đột nhiên cậu nhớ đến một chuyện, trước đó thì ra vì người bỏ thuốc là diễn viên trong đoàn nên đột nhiên anh chủ nợ mới có khoảng trống mời cậu đến, trong video có thể thấy hắn ném người ra ngoài rất mạnh.

“Thiết lập của anh ấy sẽ không bị sụp đổ chứ?" Cậu lo lắng kiểm tra hàng loạt bình luận, may là không ai nói về vấn đề lúc đó, Alpha bị bỏ thuốc đều đặt biệt bùng phát tính tình, không ai trách hay cảm thấy kỳ lạ khi ảnh để như vậy.

Cổ Tinh Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “May ghê.. chợt cậu nhận ra bản thân có gì đó sai sai: “Ủa hình tượng của anh ấy thì liên quan gì mình chứ? Hừ hừ, toàn lấy cái vẻ mặt đó đi lừa người, ở nhà thì lúc nào cũng bắt nạt mình.”

Nói như vậy nhưng cậu vẫn luôn quan tâm đến hắn. Đợi quản gia Trần làm đồ ăn xong liền mang đến công ty, muốn ăn trưa cùng với ai kia. Bình thường nhóc Alpha vẫn luôn đến công ty mỗi ngày để học tập diễn xuất cùng với Diệp Ân tại lầu 8, trùng hợp văn phòng làm việc của chủ cái công ty này cũng ở đây, cậu không sợ bị mọi người nghi ngờ.

Cổ Tinh Vân tung tăng vào, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, đám nhân viên trong công ty còn lo hôm qua cậu chịu ủy khuất nữa, cảm ơn mỗi người một tiếng, cậu mới lách người vào thang máy được.

Nhóc Alpha vừa định gõ cửa phòng làm việc của hắn, đã nghe bên trong truyền ra giọng nói của người nọ, có phần lớn hơn mọi ngày một chút, hình như hắn đang tức giận: “Con sẽ không về đừng đụng vào em ấy, Cổ Tinh Vân không là gì của con hết, vậy nên xin mẹ đừng kéo em ấy vào chuyện của chúng ta”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng hắn chỉ mệt mỏi hạ giọng bất lực nói: “Mẹ con sẽ không nghe người quản nữa... có người khác quản con rồi"

Có người quản anh ấy ư? Là ai vây?

Cậu muốn nghe thêm nhưng đã bị tiếng thông báo bình thường của điện thoại làm cho hoảng sợ, trốn đến một góc. Cổ Tinh Vân ngồi co ro trong góc khuất hành lang, đôi mắt xanh trong suốt tràn ngập tò mò xen lẫn chút bối rối.

001 khó hiểu hỏi: “Sao lại phải trốn?”

Nhóc Alpha cũng không hiểu trả lời: “Ta cũng không biết nữa”

001: "...."

Cậu thật sự không biết vì sao bản thân lại phải trốn đi như thế này, nhìn về hướng cửa phòng làm việc của Lục Nguyên Minh. Những lời vừa nghe thấy không ngừng vang vọng trong đầu cậu:

“Cổ Tinh Vân không là gì của con hết.

Cậu bỗng thấy trái tim mình nghèn nghẹn, cậu nhỏ giọng lầm bầm, đôi mắt rũ xuống như ánh hoàng hôn chậm rãi chìm dần vào đêm tối: “Mình không là gì của anh ấy thật... chỉ ở nhờ mà thôi.”



Nhưng rồi cậu lại lắc đầu, tự trấn an chính mình: “Không đúng! Anh ẩy bảo không được đụng đến mình, có nghĩa là anh ấy đang bảo vệ mình mà.”

001: “Ngài cuối cùng cũng biết phân tích vấn đề rồi đó.”

“Đồ xấu xa, ngươi đang bảo ta ngốc chứ gì? Hừ.”

Dù sao thì nghĩ vậy giúp nhóc Alpha cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Cậu đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi đi đến gõ cửa.

“Vào đi”

Giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng đã dịu đi nhiều so với lúc nãy.

Cánh cửa hé mở, gương mặt đáng yêu của nhóc Alpha ló vào trước, mang theo chút dè dặt thăm dò.

“Anh ơi, em mang đồ ăn đến ăn với anh.”

Lục Nguyên Minh thu lại bộ dáng sắc bén của mình, đôi mắt thoáng mềm đi khi nhìn thấy cậu.

“Nhóc ngốc, trời lạnh ra đường còn không mặc áo ẩm, chạy lên đây làm gì? Muốn cảm cúm à?"

“Em...là ở nhà nghĩ anh có một mình buồn chán quá, nên mới đến ăn chung với anh thôi.

Cậu đặt khay thức ăn xuống bàn, tay vẫn bám lấy góc áo như đang đắn đo điều gì đó.

Hắn nhìn cậu chăm chú, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì à? Em cuống quýt cứ như ở đây có cháy vậy.”

Nhóc Alpha ngập ngừng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hắn: “Ò... anh không sao chứ? Em cảm thấy anh đang không vui..."

Lục Nguyên Minh cười khẩy, ánh mắt hắn tối lại hỏi: “Là nghe tôi nói chuyện điện thoại rồi."

“Không, không, mới không có đâu...em..em mới tới thôi à.” Cậu vừa xua xua tay, vừa lắc đầu, bộ dáng rõ vẻ chột dạ, càng phủ nhận càng khiến hắn biết nhóc này chắc đã nghe được phần lớn cuộc nói chuyện nọ rồi. Chẳng qua, không muốn nói cũng không sao, bây giờ cũng không phải lúc.

“Sợ cái gì? Ăn đi, hai mắt long lanh như sắp khóc đến nơi rồi kia."

Cổ Tinh Vân ngẩng đầu, đôi mắt xanh biếc mở to nhìn hắn, muốn phản bác nhưng lại ngốc nghếch không biết phải biện minh cho mình như thế nào, chỉ ngoan ngoãn mở từng khay thức ăn ra, chột dạ ăn từng ngụm từng ngụm mà thôi.

Đồ ngốc đáng yêu.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat