Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 148


Trước Tiếp
Trước Tiếp


“Vậy sau khi yêu nhau có thay đổi gì không?” Vương Duyệt tò mò hỏi, bình thường Sở Ức Quy đã rất quan tâm đến Vạn Thu, chẳng lẽ bây giờ còn có thể thân thiết hơn nữa?

“Hình như… không thay đổi gì nhiều.” Vạn Thu đáp.

Cũng phải, hai người họ nuông chiều nhau như vậy, chắc không còn gì để tiến thêm được nữa.

“Chỉ là ba mẹ không cho tớ với Ức Quy ngủ chung, ba còn bắt anh hai thỉnh thoảng bất ngờ kiểm tra.”

Vương Duyệt trợn tròn mắt: “Hai cậu... ngủ chung rồi sao?” Đã... đến mức nào rồi?

“Trước khi hẹn hò tớ đã ngủ cùng với Ức Quy rồi mà? Có gì sai sao?”

Câu hỏi ngơ ngác của Vạn Thu khiến Vương Duyệt nhận ra, có lẽ Vạn Thu vẫn chưa biết con trai và con trai cũng có thể làm chuyện đó.

Có nên nói không?

Nhưng dù không nói, chắc chắn Sở Ức Quy cũng biết, Sở Ức Quy vẫn chưa xuống tay sao? Thánh nhẫn nhịn sao?

“Nhưng... tớ cũng không muốn ngủ cùng Ức Quy nữa.” Vạn Thu cúi mặt, hai má lại phiếm hồng.

Vương Duyệt như bị sét đánh giữa trời quang: “Tại sao? Không phải cặp đôi nào cũng muốn ngủ chung sao?”

Vạn Thu dời ánh mắt, ấp úng: “Tớ... tớ nằm mơ.”

“Nằm mơ?” Vương Duyệt chưa hiểu lắm. Chờ đã... mơ cái gì?

“Mặc dù là phản ứng sinh lý bình thường, nhưng để Ức Quy thấy cũng có chút xấu hổ.”

Vạn Thu giơ tay, dường như muốn che đi vẻ mặt xấu hổ của mình.

“Vì... trong mơ thấy Ức Quy, tỉnh dậy lại thấy Ức Quy, Ức Quy còn giúp tớ giặt quần... tớ... tớ...”

Vương Duyệt muốn phát điên.

Cái này là thứ cô có thể nghe sao?

“Hơn nữa... hơn nữa, lúc đó Ức Quy còn cười tớ.”

Nghe giống như đang oán giận, nhưng thực ra lại mang theo chút làm nũng.

Giọng điệu đầy mùi vị tình yêu, Vương Duyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vạn Thu.

Đứa nhỏ này lúc nào cũng quá mức thành thật.

Đã xấu hổ đến mức nước mắt lưng tròng nhưng vẫn nói ra.

Trong đầu Vương Duyệt chợt hiện lên cảnh Sở Ức Quy ở bên cạnh trêu chọc, còn Vạn Thu thì đã xấu hổ đến cực điểm mà vẫn bộc lộ suy nghĩ thật lòng của mình.

Vương Duyệt thầm mắng, cảm thấy mình có thể viết cả ngàn chữ về chuyện này.

“Được rồi, đừng xấu hổ nữa, tớ dám chắc Sở Ức Quy cũng có lần tự giặt quần lúc sáng sớm, nhất định cậu ấy cũng đã mơ thấy cậu!”

Vương Duyệt cảm thấy lúc này mình cũng nên xấu hổ một chút để bày tỏ sự tôn trọng, nhưng Vạn Thu đã ngại hết phần của cô rồi.

“Ừm, Ức Quy cũng nói vậy.” Vạn Thu trả lời.

Vương Duyệt: “... Cậu ấy nói gì?”

Cô có thể nghe không? Có thể nghe không??

“... Tớ không nhớ rõ.” Vạn Thu đáp.

Vương Duyệt sửng sốt, nửa tin nửa ngờ nhìn Vạn Thu.

“Tớ thật sự không nhớ rõ, lúc đó đầu óc mơ hồ, Ức Quy lại nói rất nhiều, tớ chỉ nhớ khi nghe xong thì mặt rất nóng.”

Còn nghiêm túc giải thích như vậy.

Đúng là đứa nhỏ thật thà đến mức đáng yêu.

“Tại sao lại mơ hồ? Lúc đó hai cậu đang làm gì sao?” Vương Duyệt hỏi tiếp.

“Ừm... đang hôn.” Vạn Thu ngập ngừng nhưng vẫn nói ra, thậm chí còn úp mặt vào tay, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng.

Trái tim Vương Duyệt lúc này thật sự muốn nhảy ra ngoài, cô có thể hỏi tiếp không? Đây là chuyện cô có thể nghe sao?

Không xong rồi, Vạn Thu đáng yêu đến mức cô muốn phát điên.

Khó trách người nhìn qua đứng đắn như Sở Ức Quy cũng không kiềm được mà trêu chọc.

“Vậy... sau này không ngủ chung nữa sao?”

Cuối cùng Vương Duyệt cũng không hỏi tiếp, cô cũng ngại lắm rồi, liền vỗ tay lên mặt để bình tĩnh lại, hy vọng vẻ mặt vẫn còn bình thường.

“Tạm thời không ngủ chung nữa, Ức Quy nói bây giờ quan trọng nhất là phải học.”

Lúc này Vạn Thu mới bỏ tay xuống, nhìn khuôn mặt thanh tú kia, Vương Duyệt thật sự muốn cắn cho một cái.

Nhưng Vương Duyệt lại nhận ra: “...”

“Gì?”

Tại sao?

Tại sao đang yêu đương lại đột nhiên lại chuyển sang chuyện học hành?

Yêu đương của học bá là phải đi kèm học hành sao?

“Ức Quy nói nếu bây giờ thân mật quá, sẽ ảnh hưởng đến học tập.” Vạn Thu nói.

Vương Duyệt: “... Thật là thực tế.”

“Ức Quy còn nói...” Vạn Thu hơi bối rối, gãi gãi má, “Bây giờ thân mật như vậy, cậu ấy sẽ khó lòng kiềm chế, còn một năm rưỡi mới tốt nghiệp, chắc cậu ấy sẽ phải nhẫn nhịn rất vất vả.”

Vương Duyệt: “…”

Nhưng Vạn Thu lại ngập ngừng: “Nhẫn nhịn rất vất vả là sao?”

Vương Duyệt chắc chắn trăm phần trăm mình hiểu Sở Ức Quy nói gì, nhưng Vạn Thu khả năng nghe không hiểu.

Có lẽ Vạn Thu phát triển hơi chậm.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ hơi sớm với Vạn Thu thật.

Nếu được, cô cũng muốn trao cho Sở Ức Quy một giải thưởng "Siêu cấp nhẫn nhịn".

“Chắc là giống như đồ ăn ngon, được ăn một lần thì sẽ rất nhớ.”

Vương Duyệt tự cảm thấy mình thật lương thiện khi nói như vậy, nếu để Vạn Thu biết, chắc cả hai sẽ cùng phải nhẫn nhịn mất.

Để Sở Ức Quy chịu khổ một mình vậy.

“Nói như vậy hình như tớ hiểu rồi, nếu tớ và Ức Quy thân mật, nhưng vì học hành mà không thể thân mật như vậy nữa, tớ cũng sẽ thấy rất khó chịu.”

Chịu. Cô cũng muốn biết có thật sự như thế không.

Vương Duyệt đảo mắt: “Ờ... ừm...”

Cứu mạng, cứu mạng... muốn phát điên rồi.

Tại sao bản thân phải chịu loại tra tấn này chứ?

Dân FA như cô thật sự rất tò mò.

Chắc không đến mức như mấy cuốn tiểu thuyết nói đâu.

Nhưng Sở Ức Quy cũng nói thế…

“Cậu có rảnh hôm nào không?” Bỗng nhiên Vạn Thu hỏi.

“Hả?”

“Tớ muốn mời cậu đi ăn, cảm ơn cậu vì vẫn luôn giúp đỡ bọn tớ.”

Không còn cách nào khác...

Muốn từ chối... Vương Duyệt hơi sợ... Cô thật sự không cố ý tác động đến Vạn Thu... Thật sự chỉ vô tình thôi, thật sự...

“Là Ức Quy đề xuất sao?”

“Đúng vậy, Ức Quy nói muốn gặp cậu.” Vạn Thu đáp.

Tại sao?!

Vương Duyệt cảm thấy ít nhất mình cũng là người có công giúp đỡ cặp đôi này, bữa cơm này chắc không phải là Hồng Môn Yến* đâu?

*Là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, bữa tiệc thực chất là một âm mưu ám sát nhằm loại bỏ đối thủ chính trị.

Trong một khoảnh khắc, Vương Duyệt tự hỏi liệu mình có từng gây ảnh hưởng xấu nào cho Vạn Thu không.

“Không cần đâu... ” Vương Duyệt tránh ánh mắt của Vạn Thu, có chút tội lỗi, “Tớ có thời gian thì chỉ muốn ở nhà đọc tiểu thuyết thôi, đừng gọi tớ ra ngoài.”

Nhưng cuối cùng Vương Duyệt vẫn nhận lời...

Không hiểu sao lại thấy hơi sợ khi gặp Sở Ức Quy, mặc dù cô và hắn nói chuyện rất ít.

Chỉ tại Vạn Thu bày ra dáng vẻ vô cùng mất mát!

Vạn Thu nói cảm ơn vì cô đã giúp đỡ, cảm ơn vì đã "giật giây" cho cậu và Ức Quy.

Trách nhiệm đột ngột dâng lên trong lòng Vương Duyệt...

Khiến cô không nỡ từ chối thêm nữa.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat