Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 61


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Đôi mắt Vạn Thu mở tròn xoe, ảnh ngược cũng không che được vẻ khẩn trương của Dương Tiêu Vũ.

"Con có biết tại sao con muốn đi học không?" Dương Tiêu Vũ hỏi.

Vạn Thu suy nghĩ một chút: "Học tập."

"Nhưng bảo bối học tập không tốt, phải không?"

Vạn Thu gật đầu.

"Không phải không cho con đến trường." Dương Tiêu Vũ dùng vẻ mặt chân thành nhất, nỗ lực nói với Vạn Thu những điều mình muốn nói: "Mẹ sẽ tìm giáo viên, dạy con học tập."

Vạn Thu cẩn thận suy nghĩ câu nói này, nghĩ về những gì Sở Ức Quy nói hôm nay trước khi ra ngoài.

Mẹ chắc chắn sẽ đối tốt với cậu.

Thế thì việc mẹ làm chắc chắn không phải việc không tốt.

"Là... thầy, ở nhà." Vạn Thu đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Trong thời gian ở nhà, hàng ngày cậu đều gặp giáo viên đến dạy em trai mình.

Tuy rằng không biết vì sao thầy giáo lại tới nhà, nhưng nếu Sở Ức Quy như vậy thì đây hẳn là chuyện bình thường.

"Đúng, là gia sư, chờ bảo bối học tập khá lên, chúng ta lại có thể đi học."

Vạn Thu gật đầu.

Nếu mẹ nói cậu có thể đạt điểm cao hơn thì chắc chắn cậu sẽ khá hơn.

Sau khi có gia sư, có thể đạt thành tích tốt.

Có thành tích tốt, có thể trả lời các câu hỏi của giáo viên trong lớp, được giáo viên quý mến, cũng sẽ được các bạn trong lớp quý mến.

Như vậy sẽ có bạn tốt.

Dương Tiêu Vũ ở một bên nhìn Vạn Thu, sự chờ mong dường như tiếp thêm sinh lực cho cậu.

Vạn Thu có lẽ không biết cách bày tỏ sự thất vọng, nhưng có thể bày tỏ niềm vui.

Thật giống như……

Trong thế giới của Vạn Thu vẫn luôn chỉ tồn tại niềm vui.

———

Vạn Thu có một điều giấu kín trong lòng.

Cho đến khi quay trở về, cậu cũng chưa làm sáng tỏ chuyện này.

Khi đang nhìn Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu có cảm giác mãnh liệt muốn nói điều gì đó, trước sau không có cách nào làm tiêu tan.

Đó là gì?

Vạn Thu cố gắng suy nghĩ nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Vạn Thu đi vòng quanh biệt thự trên chiếc xe ba bánh được Bạch quản gia tân trang thêm một cái mái nhỏ.

Cậu rất muốn nhìn thấy thứ gì đó để hồi tưởng suy nghĩ của mình.

Loại cảm giác như sắp bộc phát, sẽ rất buồn nếu không thể nhớ lại.

Cố chấp đi vòng vòng, tìm kiếm mọi thứ màu xanh đỏ, giống như lúc nhìn thấy những cây màu xanh và mẹ màu đỏ ở hành lang.

Vạn Thu ngồi xổm trước một bông hoa màu đỏ rực, nở rộ tươi đẹp giống như Dương Tiêu Vũ.

Đằng sau những bông hoa màu đỏ là những cành lá xanh biếc, Vạn Thu nhìn chằm chằm vào chúng, nhưng không thể nhớ được mình muốn làm gì vào lúc đó.

Cậu nhìn chằm chằm không biết bao lâu.

Vạn Thu muốn đứng dậy, nhưng đầu óc chợt choáng váng, tầm mắt tối đen, thân thể không tự chủ mà ngã sang một bên.

Đột nhiên có một đôi tay nâng cậu lên, đỡ lấy cậu.

Vạn Thu bình tĩnh lại một lát, tầm nhìn tối tăm được một điểm sáng nhỏ chiếu rọi, mở rộng ra, dần dần trở lại bình thường.

"Ai da, Vạn Thu, nếu ngồi xổm lâu đột nhiên đứng dậy sẽ bị tụt huyết áp đó."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vạn Thu quay đầu lại thì thấy người làm vườn trong nhà.

Nhà bọn họ rất lớn, cho nên có mấy người làm vườn.

Vạn Thu đều nhớ rõ.

"Sao cháu cứ nhìn bông hoa này mãi thế?" Người làm vườn đã quan sát hồi lâu, tiến lại gần Vạn Thu nhưng cậu không phát hiện.

Vạn Thu không biết.

Cậu chỉ nhìn, không biết bản thân muốn làm gì.

"Chẳng lẽ cháu rất thích sao?" Người làm vườn cũng biết Vạn Thu không quá giỏi ăn nói, cũng không có ý định lấy được câu trả lời của Vạn Thu.

Vạn Thu muốn nói chuyện, nhưng người làm vườn không cho cậu cơ hội đáp lại.

Người làm vườn cúi xuống, dùng chiếc kéo cắt tỉa trên tay cắt bông hoa mà Vạn Thu đang nhìn.

Người làm vườn định đưa bông hoa cho Vạn Thu, Vạn Thu là chủ nhân của ngôi nhà này, muốn có một bông hoa là điều đương nhiên.

Nhưng khi người làm vườn muốn đưa hoa cho Vạn Thu, vẻ mặt của Vạn Thu lại trở nên mờ mịt.

Bàn tay người làm vườn cứng đờ, chẳng lẽ không muốn sao?

Nhưng nó đã bị cắt xuống, đây là loài hoa nở đẹp nhất, nếu vứt đi thì thật lãng phí.

"Vạn Thu, đi theo bác." Người làm vườn ngồi lên xe ba bánh nói: "Lên đi, bác dẫn cháu."

Vạn Thu ngồi trên xe ba bánh, nhìn bóng lưng của người làm vườn, cao lớn, màu sắc rất nhạt, trên người còn có mùi đất, nhưng cũng xen lẫn mùi thơm của cỏ hoa.

Bọn họ đến một căn phòng, là nhà kính, người làm vườn dẫn Vạn Thu vào trong.

Khoảng mười phút sau, Vạn Thu nhận được bông hoa mới cắt gói trong giấy gói đẹp mắt.

"Có thể dùng làm quà tặng," Người làm vườn nói.

Vạn Thu cầm bông hoa được gói lại, màu đỏ tươi không có chút khô héo nào, nó vẫn luôn duy trì dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Vạn Thu biết đây là gì, thỉnh thoảng cậu cũng tìm thấy rất nhiều bông hoa được gói như thế này trong thùng rác.

Vạn Thu rất thích nên đã bí mật mang những bông hoa bỏ đi về nhà, sau đó cắ m vào chiếc lọ mà cậu nhặt được, mặc dù ba mẹ dường như không quan tâm.

Nhưng đối với Vạn Thu mà nói, đây là thứ đầu tiên cậu có được, không phải là một bông hoa được nhặt về, mà là một bông hoa được người khác cho.

Cái này có thể dùng làm quà tặng, một thứ chưa từng bị vứt đi.

Rất quý giá.

Thật là một thứ quý giá.

Muốn tặng cho ai đó.

Đối với Vạn Thu, người thân thiết nhất là mẹ.

Điều mới mẻ này hoàn toàn chiếm lĩnh những gì Vạn Thu muốn làm ban đầu, cậu nôn nóng đạp xe ba bánh trở lại trong nhà.

Buổi sáng từ khi từ trường về nhà, Dương Tiêu Vũ vẫn luôn ở trong thư phòng làm việc từ xa, Vạn Thu lúc này đứng trước cửa thư phòng.

Cậu cúi đầu nhìn bông hoa tươi tắn trên tay.

Dù chỉ có một nhưng bông hoa đỏ vẫn nở rộ một cách rực rỡ nhất.

Vạn Thu gõ cửa.

Bên trong vang lên một giọng nói: "Mời vào."

Vạn Thu mở cửa bước vào.

Dương Tiêu Vũ tẩy lớp trang điểm đậm, lại phủ lên lớp trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt thoải mái hơn, ngồi trước máy tính, mái tóc xoăn dài tùy ý buông xuống, bớt vài phần hùng hổ dọa người, lại nhiều thêm vài phần trí thức.

Dương Tiêu Vũ đang chuyên tâm xem tư liệu, vốn tưởng Bạch quản gia tới đưa trà, lại không nghe thấy tiếng cốc va chạm xuống bàn.

Dương Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, lập tức ngây ngẩn cả người.

Vạn Thu đứng trước mặt bà, cách một chiếc bàn làm việc.

Quần áo có chút lộn xộn, hai má hơi phiếm hồng, giống như vừa mới đi nắng về.

Dương Tiêu Vũ cúi xuống, nhìn thấy trong tay Vạn Thu cầm một bông hoa màu đỏ được đóng gói, đột nhiên khẩn trương.

Đây là chuyện gì?

Tại sao lại cầm hoa tới trước mặt bà?

Là muốn tặng cho bà sao?

Dương Tiêu Vũ đã mong chờ được tặng quà quà cả đêm lẫn sáng, khi nhìn thấy bông hoa thì tâm tình liền biến hóa, rõ ràng kích động đến mức muốn nhảy lên, nhưng phải cố kìm nén lại vì sợ rằng mình sẽ hiểu sai ý.

Khi Vạn Thu đưa bông hoa nhỏ trong tay cho Dương Tiêu Vũ, tầm mắt cậu đột nhiên cao hơn.

Vạn Thu được bế lên.

Đôi mắt Vạn Thu mở to, Dương Tiêu Vũ thậm chí còn bế cậu xoay mấy vòng.

"Trời ơi, bảo bối, con được ông trời phái tới tặng quà cho mẹ phải không? Sao mẹ lại có một đứa con đáng yêu như vậy chứ? Kiếp trước, kiếp trước nữa chắc chắn mẹ là một người siêu siêu tốt đúng không?!"

Dương Tiêu Vũ hôn lên gương mặt Vạn Thu mấy lần, không giấu được sự vui sướng.

Khi Dương Tiêu Vũ cầm bông hoa lên, bà giống như lấy được báu vật quý giá nhất trên đời, yêu thích không buông tay.

Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ, niềm vui sướng tràn ngập toàn thân, còn xán lạn hơn cả bông hoa trên tay, "vui vẻ" giống như ngọn lửa, đốt cháy không khí mát lạnh trong phòng điều hòa.

Vạn Thu bỗng dưng nghĩ đến trước đây ở hành lang vẫn luôn muốn nói gì đó, làm gì đó, nhưng lại bị nghẹn trong ngực vì không biết phải làm thế nào.

Lúc đó vẻ mặt của mẹ như thế nào nhỉ.

Nó khác với "không vui", nó khiến Vạn Thu cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải làm sao.

Nhưng bây giờ Vạn Thu biết, đây nhất định là điều cậu muốn làm lúc đó.

Khiến Dương Tiêu Vũ cảm thấy vui vẻ.

Cậu sẽ không bao giờ để Dương Tiêu Vũ lộ ra vẻ mặt như vậy nữa.

Vạn Thu dường như đã khám phá ra ý nghĩa của "món quà", thứ này có thể dễ dàng mang lại hạnh phúc.

Ít nhất bây giờ mẹ cậu đang vui vẻ vạn phần vì món quà.

Thật tuyệt.

Không quên những gì đang nghĩ trong đầu, làm mẹ vui vẻ.

Vạn Thu cũng ôm lấy cổ Dương Tiêu Vũ, những suy nghĩ nho nhỏ giống như mây bay, lặng lẽ phiêu tán.

Trên bàn ăn tối hôm đó, một chiếc bình pha lê trong suốt và tinh xảo được đặt ở giữa bàn ăn, bên trong cắm một bông hoa rực rỡ.

Sở Kiến Thụ nhìn thấy, nhíu mày.

Sở Ức Quy không có phản ứng gì khi thấy nó.

Vạn Thu an tĩnh ăn bữa tối.

Dương Tắc ngược lại hỏi: "Bông hoa này?"

Việc đặt hoa trên bàn ăn là chuyện bình thường, hoa luôn được trang trí ở nhiều nơi khác nhau, nhưng việc chỉ sử dụng một bông hoa, lại đặt trong một chiếc lọ trang trí không hợp với bàn ăn, rất lạ.

Kiểu thiết kế này cũng không phù hợp với thói quen của Bạch quản gia, nên Dương Tắc mới hỏi.

"Là quà bảo bối tặng mẹ hôm nay." Dương Tiêu Vũ mỉm cười, ngẩng cao đầu, đắc ý mà ăn bữa tối, tuy rằng bữa tối không nhiều nhưng hôm nay bà ăn rất chậm.

Dương Tắc tỏ ra rất ngạc nhiên khi biết Vạn Thu tặng quà.

Mà Dương Tiêu Vũ thì mỉm cười, vô cùng hài lòng với bông hoa nhỏ đáng yêu này.

Càng thú vị hơn nữa, đây là một bông hoa cẩm chướng.

Vạn Thu phát hiện ra những bông hoa cẩm chướng nở cuối mùa, dưới thời tiết hơi hạ nhiệt vào mùa hè.

Mấy cái trùng hợp liên tục xuất hiện, khiến loài hoa cẩm chướng này mang theo sự chờ mong, hy vọng và hạnh phúc, ở trên bàn ăn không thích hợp lại lộ ra dáng vẻ và hương thơm độc nhất.

Khi Sở Ức Quy rời khỏi nhà ăn, bông hoa duy nhất đặt giữa bàn ăn vẫn còn đó.

Sau khi Sở Ức Quy làm xong bài tập về nhà, một lần nữa quay lại phòng bếp, bông hoa đã biến mất.

Đại khái có thể đoán được hoa ở đâu.

Dương Tiêu Vũ nhất định rất trân trọng bông hoa mà bảo vệ nó.

Sau này khả năng còn được làm thành hoa khô hoặc chế tác thành tiêu bản.

Sở Ức Quy dựa vào cầu thang, bông hoa mỏng manh dường như vẫn còn hiện lên trước mắt hắn.

Vạn Thu chủ động đưa thứ gì đó cho Dương Tiêu Vũ.

Đã là thời gian tan làm, không gian rộng lớn yên tĩnh, những người giúp việc có lẽ không còn ở đây.

Sở Ức Quy đứng đợi thật lâu, không biết vì sao mình muốn đi ra.

Sở Ức Quy trở lại phòng, căn phòng rộng lớn không khác gì nhà của một gia đình, lại là không gian riêng tư trong biệt thự.

Hôm nay Sở Ức Quy không có ý định tiếp tục học môn ngoại khóa mà bắt đầu tóm tắt những điểm mấu chốt của một số môn học, nhà trường sẽ tiến hành ôn tập vào đầu học kỳ, với tư cách là lớp trưởng, hắn sẽ tổng hợp các phần trọng điểm cho học sinh trong lớp, thuận tiện để ôn tập.

Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng tản nhiệt của máy tính, tiếng bàn phím và thỉnh thoảng có tiếng lật sách.

Cho đến khi xuất hiện tiếng gõ cửa, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Tiếng gõ cửa không có quy luật, rất nhỏ.

Sở Ức Quy quay lại, dường như có thể thấy dáng vẻ Vạn Thu đang đứng sau cửa.

Hắn đứng dậy, duỗi đôi chân dài ra, không nóng lòng nhưng mỗi bước chân lại khá dài.

Khi cánh cửa mở ra, Vạn Thu quả nhiên đứng trước cửa.

Sau khi được bồi dưỡng, sắc mặt Vạn Thu đã trở nên hồng hào hơn, giống như một quả bóng bay căng phồng, từ vẻ ngoài nhăn nheo trở nên tròn trịa đáng yêu.

So với trên người, dường như số thịt Vạn Thu dưỡng được đều đắp nặn trên khuôn mặt, làn da cũng đã được cải thiện.

"Em trai." Giọng nói Vạn Thu vẫn trong trẻo không phân biệt nam nữ, trong màn đêm tĩnh lặng giống như chú chim tước nhảy vào cửa phòng hắn.

"Anh trai, chào buổi tối." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu giơ tay lên, hai tay cầm một túi hồ sơ trong suốt.

Sở Ức Quy lấy túi hồ sơ từ tay Vạn Thu, dưới ánh đèn, hắn có thể thấy bên trong chứa gì.

Đó là bút bi, bút chì, cục tẩy, sổ ghi chép mới tinh cùng các đồ dùng học tập khác, chúng hoàn toàn là đồ dùng cần thiết cho việc đi học.

Chỉ có một bộ, nhưng mỗi thứ đều rất đẹp và được xếp gọn gàng trong túi hồ sơ, giống như một món quà được lựa chọn kỹ càng đang khoe ra thiết kế độc đáo của riêng mình.

"Hôm nay mẹ dẫn anh đi mua đồ dùng học tập phải không?" Sở Ức Quy nhìn những thứ này, đã đoán được nguồn gốc của chúng.

Có lẽ Dương Tiêu Vũ đã mua rất nhiều.

Muộn như vậy mới đưa cho hắn, chắc hẳn Vạn Thu đã lựa từng thứ một trong đống đồ lớn kia, để tặng cho hắn những thứ bản thân thấy đẹp nhất, tốt nhất.

Đây là đặc quyền của riêng hắn.

Là thỏa thuận giữa hắn và Vạn Thu khi hai người ở một mình với nhau.

"Cảm ơn." Sở Ức Quy nói như mọi khi.

Nhưng lần này Vạn Thu không rời đi ngay như trước.

Đôi mắt trong suốt của Vạn Thu lúc này phản chiếu ánh đèn, lặng lẽ nhốt bóng dáng Sở Ức Quy vào trong đó, như thể mạnh mẽ dung hợp Sở Ức Quy vào ánh đèn rực rỡ.

Sở Ức Quy tùy ý để Vạn Thu quan sát.

Sở Ức Quy biết Vạn Thu đang xem xét kỹ lưỡng, đồng thời sắp xếp những suy nghĩ rời rạc của mình.

Vì vậy hắn chờ đợi.

Hắn thấy Vạn Thu cúi đầu, đôi mắt nhìn vào túi hồ sơ trong suốt.

"Em trai..." Vạn Thu lại ngước mắt lên mang theo nghi hoặc, sau khi không nhận được đáp án như mong đợi liền bối rối, hỏi: "Đây là quà đúng không?"

Sở Ức Quy im lặng một lúc rồi nói với Vạn Thu: "Không, đây không phải quà, đây là chia sẻ."

"Chia sẻ?" Vạn Thu nghiêng đầu.

"Là thứ anh có, thứ anh thích, thứ khiến anh vui vẻ." Sở Ức Quy rũ mắt xuống, chậm rãi nói: "Cho em một phần, chúng ta cùng nhau tận hưởng cảm giác thích thú, cảm giác sở hữu đồ vật."

Vạn Thu dường như hiểu được, nhưng cũng dường như không hiểu, cậu rối rắm thật lâu.

"Vậy quà là gì?" Vạn Thu hỏi.

"Là đồ anh đặc biệt chuẩn bị, ngay từ đầu đã thuộc về người khác, mới là quà tặng." Sở Ức Quy nói.

"Nhận được quà...sẽ vui vẻ sao?"

Sở Ức Quy đã hiểu.

Bông hoa Vạn Thu tặng cho Dương Tiêu Vũ hôm nay, chắc chắn đã được Dương Tiêu Vũ nhiệt tình đáp lại.

Trong mắt Vạn Thu có lẽ đã nhìn thấy dáng vẻ hân hoan nhảy nhót của người được tặng quà.

"Đúng vậy." Có lẽ cũng không phải hoàn toàn, nhưng bây giờ Sở Ức Quy chỉ biết nói với Vạn Thu, đúng vậy, "Chia sẻ cũng như thế."

Vạn Thu ngước mắt lên, dưới hàng mi dài, đôi mắt sáng trong như đang chờ đợi điều gì đó.

"Em rất vui, lần nào anh cũng chia sẻ đồ cho em." Sở Ức Quy đáp lại Vạn Thu.

Nhưng Vạn Thu lại nhìn hắn, cũng chỉ cứ nhìn như vậy.

Đôi mắt ấy vẫn có vẻ mong chờ.

Sở Ức Quy ôm Vạn Thu.

Vừa ôm, hắn vừa duỗi tay ra bịt kín mắt Vạn Thu.

"Em thật sự rất vui, anh à." Sở Ức Quy mỉm cười, mang theo hơi thở ấm áp ghé vào tai Vạn Thu, "Xin hãy tin tưởng em."

Cơ thể Sở Ức Quy có một luồng khí nhàn nhạt khiến Vạn Thu liên tưởng đến bầu trời rộng lớn và mặt nước tĩnh lặng.

Cái ôm của Sở Ức Quy khác với cái ôm của mẹ, cũng khác với cái ôm của ba, rõ ràng là cái ôm nhưng Vạn Thu và Sở Ức Quy lại không thân thiết với nhau đến thế.

Nhẹ nhàng và bồng bềnh.

Vạn Thu không thể nhìn thấy Sở Ức Quy, cậu không biết bây giờ trên người Sở Ức Quy là "vui vẻ" hay "không vui vẻ".

Nhưng cậu nghe được giọng nói của Sở Ức Quy.

Vạn Thu gật gật đầu.

"Những gì em nói, luôn đúng." Đối với Vạn Thu, tin tưởng Sở Ức Quy luôn là điều đúng đắn.

Giọng nói Sở Ức Quy mang theo tiếng cười: "Anh nói vậy, em cũng rất vui."

Cái ôm không tính là thân mật này kéo dài thật lâu.

Khi lần nữa buông ra, Vạn Thu thấy Sở Ức Quy vẫn bình tĩnh như mọi khi.

"Ngủ ngon." Vạn Thu nói.

Sở Ức Quy chăm chú nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu ban đầu vô cùng trống rỗng, nhưng sau khi được rót những thứ ngọt ngào, dường như dần mang theo bảy sắc cầu vồng.

"Ngủ ngon, anh trai." Sở Ức Quy đáp lại.

Vạn Thu quay người đi về phòng, mà Sở Ức Quy cũng không còn nhìn bóng lưng của Vạn Thu.

Dần dần, qua sự động viên của mọi người, Vạn Thu từng chút suy nghĩ và tìm lại chính mình.

Học rất nhanh, lại rất nghiêm túc.

Cứ vậy mà trưởng thành theo cách riêng của bản thân, cố gắng đáp lại sự mong đợi của mọi người xung quanh.

Rất lợi hại.

Vạn Thu thật sự, rất rất lợi hại.

Trưởng thành nhanh đến nỗi hắn thậm chí không thể tham gia vào tất cả mọi chuyện.

Sở Ức Quy nghĩ như vậy.

———

Tưởng Thành Phong là giáo viên tại một trường giáo dục đặc biệt.

Sau khi tốt nghiệp ngành giáo dục đặc biệt, hắn được nhận thẳng vào trường giáo dục đặc biệt duy nhất trên địa bàn nhờ thành tích xuất sắc, trước mắt đã làm được 4,5 năm.

Khi ở trường, hắn nhận được một lời mời rất đặc biệt, hiệu trưởng khi tìm gặp hắn thậm chí còn rất cung kính.

Lời mời đến từ một người có địa vị mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới, hắn được yêu cầu tới phỏng vấn và dạy bảo một học sinh cần được giáo dục đặc biệt.

Đối phương nói, nếu cuộc phỏng vấn thành công, hắn sẽ kèm một một, phải toàn tâm toàn ý giảng dạy.

Một khi học sinh có thể thành công theo học ở các trường bình thường, sẽ nhận được một khoản tiền thưởng xa xỉ.

Số tiền thưởng này cao đến mức gần như hắn có thể trực tiếp mua nhà ở nơi này, thậm chí sống sung túc ít nhất 5 năm, về sau còn giúp hắn tìm được công việc phù hợp.

Đây quả thật là chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống.

Dù sao trong trường khó thăng chức, lương cũng khó tăng, ai mà không động lòng với cơ hội này chứ?

Tưởng Thành Phong may mắn là người được phỏng vấn đầu tiên.

Khi nhìn thấy chiếc xe đưa mình đến nơi hoang vu, Tưởng Thành Phong thậm chí còn lo lắng mình đã bị lừa bán.

Nhưng khi thấy chiếc xe chạy vào khu biệt thự, nhìn khuôn viên rộng lớn, những hàng cây ven đường và những tòa nhà cao ngất, Tưởng Thành Phong lần đầu tiên có cảm nhận trực quan về tầng lớp thượng lưu.

Hắn nhìn thấy "người thành đạt" thực sự, vị kia là Sở Kiến Thụ tiên sinh, chỉ đứng trước mặt thôi cũng khiến Tưởng Thành Phong không dám thở mạnh.

Cũng may không phải người khó tiếp xúc.

Sau khi trò chuyện đơn giản, trong lòng Tưởng Thành Phong bắt đầu run lên, đối phương vậy mà đã điều tra ngọn ngành lai lịch của mình, hắn giống như học sinh tiểu học đứng trước mặt một giáo viên giàu kinh nghiệm.

May mà cuộc trò chuyện không kéo dài lâu, hắn đã gặp được học sinh cần dạy thử.

Tưởng Thành Phong có chút kinh ngạc khi nhìn thấy học sinh này.

Cậu bé gầy gò đứng trước mặt hắn, dáng người không cao nhưng đôi mắt lại đặc biệt đẹp.

Cậu bé ấy dường như đang quan sát hắn.

Khi nhìn chằm chằm người khác một cách rõ ràng sẽ khiến đối phương có cảm giác bị mạo phạm, nhưng Tưởng Thành Phong không thấy vậy.

Sạch sẽ, trong suốt, không giống một đứa trẻ có vấn đề đặc biệt.

Không lạnh nhạt hay bướng bỉnh, thậm chí còn rất đáng yêu.

"Chào thầy, em là Vạn Thu." Giọng nói học sinh không xa lạ nhưng cũng không gần gũi.

"Vạn Thu, con chào hỏi thầy đi, từ nay về sau con phải nghe thầy giảng bài nha."

Khi được người phụ nữ trung niên xinh đẹp trấn an, Tưởng Thành Phong mơ hồ nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt đứa trẻ.

Đôi mắt xinh đẹp tựa như được người thợ thủ công dùng hết tâm huyết chế tác, khi đôi mắt ấy lộ ra một chút tin tưởng là lúc đã xuyên thủng được sự phòng bị đối với hắn.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat