Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 63


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Đôi mắt Vạn Thu sáng rực lên.

Sở Chương mỉm cười, nâng má Vạn Thu: "Vạn Thu nhà chúng ta sẽ càng ngày càng xinh đẹp, hiện tại mới chỉ bắt đầu mà thôi!"

Vạn Thu tin lời Sở Chương vô điều kiện.

Có thể bây giờ trông cậu khó coi.

Nhưng chỉ cần học từ từ, cậu sẽ trở nên thật đẹp đúng không?

Sở Ức Quy đẹp như vậy, bởi vì thích học sao?

Các đẳng thức và bất đẳng thức khác nhau bắt đầu xuất hiện trong đầu Vạn Thu.

Sở Chương ở bên cạnh cười trộm, có ai giỏi hơn anh trong việc khơi mào hảo cảm về cái đẹp chứ? Anh quả nhiên chính là hiện thân của cái đẹp trên thế giới này!

"Vạn Thu, chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ nhé?"

Vạn Thu đứng trước gương liền quay đầu lại, nhìn Sở Chương đang thản nhiên ngồi ở đó, giống như một bức ảnh tuyệt đẹp.

Trước khi sự chờ mong nho nhỏ đang bay lơ lửng của Vạn Thu chưa rơi xuống đất, Sở Chương liền nói: "Việc anh nói em đáng yêu không tính, hãy để những người khác nói em đáng yêu hay không đáng yêu nhé?"

Vạn Thu trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ ra Sở Chương muốn làm gì.

Sở Chương bế Vạn Thu lên trên giường, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau.

Sở Chương gửi tất cả ảnh mà anh vừa chụp vào nhóm gia đình.

"Cứ như vậy, như vậy, em học được chưa? Vạn Thu nhà chúng ta sau này phải học cách gửi nhiều ảnh hơn để cho ảnh cả nhìn, anh cả ngày nào không được nhìn ảnh Vạn Thu đều vội muốn chết."

Sở Chương dùng tay che lại trái tim mình một cách khoa trương.

"Anh cần ảnh của Vạn Thu để duy trì sinh mệnh."

Vạn Thu ngơ ngác chớp mắt, không biết trả lời thế nào.

Sở Chương từng bước hướng dẫn Vạn Thu cách xem album ảnh: "Cái này nhìn đẹp, cái này nhìn cũng đẹp, anh thấy cái này cũng không tồi, em thấy thế nào?"

Chỉ cần cảm thấy bản thân đủ đẹp, sẽ có tác động tâm lý.

Sở Chương mỉm cười, lật xem từng bức ảnh họ chụp.

"Tý nữa ba mẹ có thể nhìn thấy ảnh Vạn Thu nhà chúng ta, nghe xem bọn họ nói gì nhé?"

Sở Chương đặt điện thoại của mình vào giữa hai người, điều chỉnh màn hình sang chế độ luôn bật và bảo Vạn Thu đợi tin nhắn.

Vạn Thu nhìn thẳng vào điện thoại.

Dưới ánh sáng thoải mái của phòng ngủ, Sở Chương cẩn thận nhìn Vạn Thu.

Lần cuối gặp nhau, vẫn còn giống như một chú khỉ nhỏ.

Bây giờ đã được chăm sóc cẩn thận, dần dần trở nên xinh đẹp rồi.

Gen của gia đình họ vẫn luôn tốt, Vạn Thu nhất định sẽ ngày càng đáng yêu.

Vạn Thu thành niên sẽ trông như thế nào nhỉ?

Sở Chương cẩn thận phác họa hình ảnh Vạn Thu trong đầu, sau khi phác họa đi phác họa lại, anh cảm thấy dù trông thế nào cũng rất đáng yêu.

Sở Chương nhìn phòng ngủ của Vạn Thu, khắp nơi bày đủ thứ, quần áo trong phòng thử đồ cũng đều đã treo đầy.

Vạn Thu chắc hẳn đã nhận được rất nhiều đồ vật trong khoảng thời gian này.

Nhưng nhận được nhiều đi chăng nữa, lại không sử dụng qua.

Rõ ràng có khá nhiều thứ thiết thực, nhưng đối với Vạn Thu, chúng giống đồ trang trí hơn.

Là do không dùng, không hiểu hay không dám?

Chẳng lẽ không thích?

Đột nhiên nhận được một tin nhắn mới trong nhóm gia đình, Sở Chương nhìn xuống, là tin nhắn đầu tiên của Dương Tiêu Vũ.

Dương Tiêu Vũ: Bảo bối quá đáng yêu rồi, bảo bối nhà chúng ta thật sự đáng yêu nhất thế giới!

Dương Tắc: Rất đáng yêu, em trai có thể chụp nhiều ảnh hơn.

Sở Kiến Thu: Không tồi, đẹp.

Nhìn thấy tin nhắn của Sở Kiến Thụ, Sở Chương hơi nhướng mày, cảm thấy có chút xa lạ với người ba đã bắt đầu trở nên bình dân hơn này.

Nhưng chưa thấy tin nhắn của Sở Ức Quy.

Những người khác đã gửi liên tục mấy tin nhắn, nhưng tin nhắn của Sở Ức Quy vẫn chưa hề đến.

Sở Chương thấy ánh mắt Vạn Thu dán chặt vào màn hình, trong mắt đã lóe lên tia sáng, đó là niềm vui sau khi được khen ngợi.

Ánh sáng nho nhỏ rực rỡ khiến Vạn Thu trông tràn đầy sức sống hơn.

Sở Chương dùng điện thoại lén chụp lại vẻ mặt của Vạn Thu lúc này, nhìn khóe môi lặng lẽ giương lên của Vạn Thu mà anh vô tình chụp được.

Cảm giác được khen rất vui đúng không?

Sự tự tin cũng sẽ được xây dựng thông qua lời khen ngợi.

Chỉ là Vạn Thu không hề rời mắt, Sở Chương cảm thấy có chút kỳ quái.

Vạn Thu dường như đang đợi tin nhắn nào đó.

Cho đến khi tin nhắn của Sở Ức Quy xuất hiện trên màn hình.

Sở Ức Quy: Anh trai rất đẹp.

Bốn chữ rất bình thường, nhưng Sở Chương nhận ra sắc mặt Vạn Thu rõ ràng sáng hơn, giống như thêm một nắm cỏ khô vào ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy mạnh mẽ.

Vạn Thu lúc này mới đem ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại chuyển sang phía Sở Chương.

Giống như chú con vịt con xấu xí lén lút dang rộng đôi cánh, chợt phát hiện mình đã mọc ra bộ lông trắng muốt xinh đẹp.

Sở Chương cũng cười.

Anh kéo chiếc lông vũ nhỏ màu trắng của Vạn Thu, khen cậu thật đẹp.

———

"Trung tâm giảng dạy?" Trên bàn ăn sáng, Sở Chương trực tiếp đề nghị đưa Vạn Thu đến thăm trung tâm giảng dạy, Dương Tiêu Vũ hỏi: "Sao đột nhiên muốn bảo bối tham quan nơi đó?"

"Đương nhiên là để bé ba nhà chúng ta tới xem thử các khoá học." Sở Chương cao giọng, nghe có chút tùy tiện.

Bình thường Sở Kiến Thụ không thích Sở Chương nói chuyện như vậy, nhất định sẽ răn dạy, nhưng hôm nay lại rất im lặng.

"Khoá học gì?" Dương Tiêu Vũ không hiểu được mạch não của Sở Chương.

"Giáo trình mỹ học." Sở Chương gõ gõ khóe mắt, "Để bé ba học được thêm kiến thức."

Dương Tiêu Vũ khó nén vẻ ghét bỏ của mình đối với tính cách nghĩ gì làm đó của Sở Chương.

"Để xem chúng ta có thể đăng ký một lớp học, tham gia và bồi dưỡng sở thích của mình hay không." Sở Chương dứt khoát thay đổi hướng đi câu chuyện, "Nếu có hứng thú với thể thao thì tốt rồi, như vậy thịt nuôi ra sẽ khỏe mạnh hơn."

Không phải Dương Tiêu Vũ không nghĩ đến việc nuôi dưỡng sở thích của Vạn Thu, nhưng hiện tại Vạn Thu đang cố hết sức trong việc học khóa học giáo dục đặc biệt, bà cũng chưa tính đến việc để Vạn Thu học khóa học khác.

"Coi như muốn, cũng có thể mời gia sư tới nhà." Dương Tiêu Vũ nói.

"Phải ra ngoài nhiều chứ, mỗi ngày ngồi thui thủi trong nhà làm gì?" Sở Chương trực tiếp phản đối sự bảo vệ quá mức của Dương Tiêu Vũ, "Làm gì có đứa trẻ nào tầm tuổi này mà không ra ngoài chơi?"

Dương Tiêu Vũ không phủ nhận.

Người đề cập đến chuyện này là Sở Chương, nếu là người khác, e rằng Dương Tiêu Vũ sẽ không để ý tới.

"Trực tiếp đến các địa điểm thuộc sở hữu của công ty, đi tham quan một chút, nếu Vạn Thu thích thứ gì có thể cân nhắc xem qua."

Dương gia đặt chân vào khá nhiều ngành công nghiệp, không chỉ giới giải trí mà còn nhiều nền văn hóa truyền thống khác nhau.

Nếu Vạn Thu thực sự muốn học, Dương Tiêu Vũ chỉ có thể đặt cậu ở nơi mà bà quen thuộc.

"Con nghĩ tới chuyện muốn Vạn Thu học cái gì chưa?" Sở Kiến Thụ đột nhiên mở miệng.

Sở Chương không ngờ Sở Kiến Thụ vậy mà sẽ hứng thú với chuyện này, cũng không biết là thuận miệng hỏi hay đã nghiêm túc cân nhắc.

Dương Tắc nghĩ nghĩ, tiếp tục chủ đề Sở Kiến Thụ nói: "Nếu rèn luyện thân thể, tốt nhất vẫn là loại cạnh tranh đi? Chỉ là các khóa học mang tính chuyên nghiệp thường phải luyện tập từ nhỏ, Vạn Thu lớn rồi, nếu theo lộ trình chuyên nghiệp sẽ rất khó khăn, tốt hơn nên chọn thứ gì phổ biến và thú vị một chút?

Dương Tiêu Vũ lại nói: "Bất cứ môn nào cũng có khoá chuyên nghiệp và khoá phục vụ sở thích, thích gì đều có thể học."

"Nói đến cùng vẫn phải xem bé ba thích gì đúng không?" Sở Chương nói, nhưng chợt nhận ra Sở Ức Quy vẫn luôn im lặng.

Sở Chương nhìn Sở Ức Quy, thử thăm dò một câu: "Em út, em nghĩ thế nào?"

Sở Ức Quy vốn luôn an tĩnh lắng nghe cuộc trò chuyện của mọi người, khi Sở Chương hỏi thì ngước mắt lên, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khiêu vũ?"

"Hả?" Sở Chương sửng sốt.

"Khiêu vũ khá thú vị." Dương Tiêu Vũ dường như được nhắc nhở, "Nếu là khiêu vũ, việc giao tiếp với bạn nhảy rất quan trọng, cũng có thể kết bạn. Hơn nữa bảo bối vẫn luôn thích những thứ tươi sáng và lộng lẫy, trang phục khiêu vũ rất đẹp."

Sở Kiến Thụ hỏi: "Con trai trong khiêu vũ về cơ bản đều đóng vai trò chủ đạo, liệu có thể trau dồi tính cách Vạn Thu không?"

"Có thể sắp xếp một bạn nhảy tới hướng dẫn." Dương Tiêu Vũ dường như đang suy nghĩ có nên trực tiếp chọn bạn nhảy để hỗ trợ Vạn Thu hay không.

"Nhất thiết phải khiêu vũ sao? Con cảm thấy thư pháp hay âm nhạc cũng rất tốt đó?" Sở Chương lại đưa ra một đề nghị khác, khá trái ngược.

"Có thể xem xét cờ vua..." Sở Kiến Thụ nghĩ đến trí thông minh của Vạn Thu, "Có thể thử xem, Vạn Thu rất dễ tập trung, biết đâu lại bộc lộ được tài năng bất ngờ trong bộ môn này."

"Ba suốt ngày cứng ngắc như vậy, học cờ vua không thể hấp dẫn con gái." Sở Chương nhún nhún vai.

Sở Chương nói xong liền âm thầm quan sát vẻ mặt Sở Kiến Thụ, mặc dù có chút không vui nhưng cũng không tức giận.

Oa, hôm nay làm trái ý ba cũng không bị mắng, Sở Chương nghĩ thầm.

Sở Chương nhìn không khí hài hòa trên bàn ăn lúc này, những việc nhỏ nhặt thế mà lại dễ dàng được mọi người lôi ra thảo luận, mặc dù hầu hết chủ đề đều xoay quanh Vạn Thu.

Là vì có Vạn Thu.

Sở Chương biết như vậy, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn về phía Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy vẫn đang yên tĩnh ăn bữa sáng, hôm nay là ngày nghỉ nên không mặc đồng phục, nhìn qua trông đặc biệt giản dị.

Mỗi cử động của hắn đều bộc lộ sự giáo dưỡng của Sở gia, thật hoàn mỹ.

Dương Tắc nói, người có mối quan hệ tốt nhất với Vạn Thu kỳ thật là Sở Ức Quy.

Chỉ với một đề xuất đã được mọi người tán thành.

Sở Chương cố tình nhắc tới nội dung khóa học khác, chỉ là không hy vọng đề xuất của Sở Ức Quy lúc nào cũng được coi trọng.

Mặc dù Sở Chương biết mình không có lý do gì để đề phòng Sở Ức Quy, nhưng theo bản năng, anh lại không có cách nào loại bỏ sự kiêng kị đối với Sở Ức Quy.

Khi mọi người đều không bình thường, Sở Ức Quy trông bình thường nhất dường như mới thật sự là người không bình thường.

——

Sở Chương muốn mang Vạn Thu ra ngoài.

Nhưng Dương Tiêu Vũ yêu cầu Sở Chương nhất định phảo mang theo ít nhất một tài xế và một vệ sĩ.

Sở Chương bày tỏ sự kháng nghị kịch liệt.

Vạn Thu đứng ở một bên lắng nghe cuộc đối đầu giữa Dương Tiêu Vũ và Sở Chương, hai người không ai nhường ai.

Dường như đây là một trải nghiệm rất mới lạ đối với cậu.

Anh cả của cậu có giọng nói rất êm tai, cũng thích nói chuyện hơn bất kỳ ai khác.

Ngay cả lúc cãi nhau cũng rất êm tai.

Giống như một con khổng tước biết bản thân mình đẹp nên sẽ xòe cái đuôi ra để khoe, Sở Chương luôn không ngần ngại mở miệng nói.

Vạn Thu mơ hồ nhớ tới bài hát có giọng hát rất giống giọng anh cả, nếu anh cả hát có phải sẽ hay hơn không?

"Anh trai." Giọng nói của Sở Ức Quy đột nhiên vang lên bên cạnh Vạn Thu.

Vạn Thu quay đầu lại, thấy Sở Ức Quy mặc thường phục, còn mang theo một chiếc túi.

Muốn ra ngoài cùng bọn họ sao?

"Anh trai, mấy ngày nay em không ở nhà, sẽ ở bên ngoài." Sở Ức Quy cúi đầu nói với Vạn Thu: "Nếu anh muốn tìm em, có thể gọi cho em."

Đi đâu?

Vạn Thu muốn hỏi, nhưng chỉ gật đầu.

"Em sẽ trả lời cuộc gọi của anh." Sở Ức Quy vươn tay về phía Vạn Thu, như muốn chạm vào cậu.

Nhưng Vạn Thu bất ngờ bị một bàn tay túm sang phía bên kia, rơi vào bóng râm cao lớn.

Giọng Sở Chương vang lên trên đầu Vạn Thu: "Sao vậy sao vậy? Các em đang nói chuyện gì thú vị vậy? Cho anh nghe với."

Sở Ức Quy hạ tay từ giữa không trung xuống, không có nửa điểm xấu hổ nói: "Em đang nói với anh trai, mấy ngày nay em sẽ không ở nhà."

"A, em muốn tới cô nhi viện phải không?" Sở Chương cũng có vài phần hiểu biết về thói quen của Sở Ức Quy, "Không sao, em cứ yên tâm, mấy ngày này anh sẽ chăm sóc bé ba thật tốt."

Sở Ức Quy cười: "Anh cả mới về, chắc cũng chưa có chuyện khác muốn làm."

Sở Chương nhướng mày: "A, có phải anh làm ĩ khiến em ghét bỏ rồi không?"

Sở Ức Quy một bên phủ nhận, một bên cười thành tiếng.

Vạn Thu nhìn, nhưng không cười.

Cậu không cảm thấy Sở Ức Quy đang vui vẻ.

Ngay cả anh cả dường như cũng không vui.

"Em đi trước, xe đã đợi bên ngoài rồi." Sở Ức Quy nói với mọi người: "Tạm biệt mẹ, anh cả, anh trai."

"Đi nhanh đi đi nhanh đi."

Vạn Thu được Sở Chương ôm trong lòng, nghe thấy tiếng "chậc" nhỏ của Sở Chương ở trên đỉnh đầu mình.

Hình như có chút ý ghét bỏ.

Anh liên tục chặn tay Vạn Thu, mạnh mẽ không cho Vạn Thu bất cứ chỗ nào để di chuyển.

"Sở Ức Quy này..." Sở Chương vốn muốn nói cái gì, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Vạn Thu thì lập tức sửa miệng, "A, thật là, mẹ cũng quá bảo bọc em rồi."

"Sở Chương, con..." Trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu đột nhiên được Sở Chương bế lên.

Sở Chương ôm Vạn Thu chạy nhanh về phía cổng chỉ còn cách họ một trăm mét: "Hôm nay đừng ai nghĩ đến chuyện đi theo chúng ta!"

Vạn Thu: "?"

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat