Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 71


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Nhưng vật đổi sao dời, hắn không ngờ lại có ngày người yêu mất vì bệnh, bạn của người yêu hắn trong Giao tộc truyền tin đến, hắn mới biết năm đó khi phải chia tay với nàng, người yêu đã có thai.

Chỉ là Giao tộc trời sinh huyết mạch kì lạ, kết hôn với Nhân tộc đã là vi phạm quy củ trong tộc, đứa bé này thai nghén mấy chục năm mới chào đời, sinh ra lại là bán yêu - sự sỉ nhục của Yêu tộc. Người yêu của hắn bởi vậy mà đau buồn qua đời, đứa nhỏ không được phép ở lại Cực Bắc, bị trục xuất ra biển.

Trong Giao tộc vẫn có vài người là bạn tốt với người yêu hắn, nghe nói đứa bé kia ra biển muốn đi tìm cha, bèn thuê một tiểu yêu sinh sống ở Cực Bắc hộ tống thằng bé tới Thiên Nguyên kiếm phái.

Phương Thủ Ý ở trong môn phái mòn mỏi chờ đợi, cuối cùng hay tin tiểu yêu kia trên đường gặp kẻ thù, bị giết hại, con hắn cũng mất tích. Mười mấy năm qua hắn vẫn luôn đi tìm con, Thiên Nguyên kiếm phái có uy danh rất cao trong giới tu đạo Nhân tộc, hắn phái người lần theo con đường từ Thiên Nguyến Kiếm phái tới vùng Cực Bắc không biết bao nhiêu lần, lại không tìm được bất cứ tin tức gì về con mình.

Rất nhiều người nói con của hắn có thể đã chết, nhưng Phương Thủ Ý không tin.

Thế lực của Thiên Nguyên kiếm phải chủ yếu ở phương Bắc, hắn quyết tâm xuống núi một mình tiến về phương Nam tìm kiếm. Vừa xuống núi mảnh vỡ đã có dao động, hắn cứ thế tìm tới núi Tức Linh...

Mảnh vỡ có phản ứng với đứa bé kia, rất có thể mảnh vỡ con hắn thừa kế đang ở trên người thằng bé, cũng có nghĩa nhà họ Túc biết con hắn ở đâu.

Phương Thủ Ý hoàn hồn, mấy kiếm đã chém đứt dây leo trên tay. Nếu đã vậy, hắn phải giữ lại hai đứa trẻ này mới có lợi thế để nói chuyện với nhà họ Túc.

Túc Lê thấy thế, mấy lá bùa bay ra, dây leo tiếp tục trói Phương Thủ Ý.

Nhưng kiếm tu sắc bén, tránh thoát chỉ là vấn đề thời gian.

Đúng lúc này, một cái kết giới yêu thuật ập xuống, yêu hình Thần Loan Điểu vỗ cánh trên cao. Túc Dư Đường từ trên trời rơi xuống trước mặt hai đứa nhỏ, lạnh lùng và nghiêm nghị nói: "Phương đạo trưởng đến núi Tức Linh mà sao không tới cửa chào hỏi?"

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Túc Úc sững sờ.

"Bạch Quân gọi về nhà." Túc Dư Đường lườm Túc Úc: "Con đang làm cái gì thế hả? Có ai bế em như con không? Còn không mau đặt em xuống!"

"À." Lúc này Túc Úc mới đặt Túc Lê bị cố định trên hông mình xuống, giải thích: "Do ban nãy là tình huống khẩn cấp nên chỉ có thể bế như vậy."

Hai chân Túc Lê chạm đất, xoa bụng nhỏ, hơi đau.

Lực tay của anh trai quá mạnh, ép chặt vào bụng cậu, cậu giãy mấy cũng không giãy ra được.

-

Túc Úc vẫn còn cú việc băng rôn của mình bị giẫm nên hết sức bất mãn khi mẹ lại dẫn tên kiếm tu đó về nhà. Vừa vào nhà đã ngồi xuống ghế sô pha hằm hè nhìn Phương Thủ Ý, ánh mắt tưởng như có thể thọc hắn mấy lỗ. Nhà họ Túc hiếm khi có khách tới nên từ khi Phương Thủ Ý xuất hiện, Túc Minh đã ngồi im trên sô pha nhìn chằm chằm ông chú quái dị này, con ngươi hiện rõ tò mò.

Phương Thủ Ý lại cứ dán mắt vào Túc Lê, mảnh vỡ giấu trong tay áo hắn không ngừng ngấp nghé chực xông ra, càng tới gần thằng bé đó thì chấn động càng mãnh liệt. Sau khi vào nhà, hắn còn chú ý tới một đứa trẻ khác. Đứa bé kia ước chừng 6-7 tuổi, cao hơn hai nhóc song sinh một chút, nhưng ánh mắt nhìn hắn sắc lẻm, như thể chớp mắt đã thấy được mảnh vỡ hắn đang giấu trong ống tay áo, nắm rõ mọi chuyện như lòng bàn tay.

Hắn đã nhờ đệ tử đi điều tra nhà họ Túc, nhưng xem ra còn rất nhiều thứ kì lạ, gia đình này không giống với những gia đình Yêu tộc mà hắn biết.

Ba Túc pha trà, hỏi thăm: "Phương đạo trưởng đến chỗ chúng tôi có việc gì thế? Giờ xã hội Nhân tộc không giống vài thập niên trước, mong đạo trưởng cân nhắc chu toàn trước khi làm việc."

Phương Thủ Ý có vẻ áy náy, giải thích: "Lần này ta từ núi Thanh Minh tới đây là vì tìm một đứa trẻ."

Hắn lấy mảnh vỡ ra, đặt xuống trước mặt mọi người. Trên mảnh vỡ có cấm chế, nhưng đặt xuống mặt bàn vẫn không ngừng rung rung, như thể muốn bay về phía Túc Lê: "Mảnh vỡ này là vật vô chủ ta mang ra từ Mộ Kiếm, trong tay ta có hai mảnh. Ngoài mảnh này ra thì còn một mảnh khác nằm trong tay một đứa trẻ..."

Phương Thủ Ý nói được một nửa, đột nhiên có tiếng chuông cửa.

Tất cả nhìn ra, mẹ Túc đứng dậy mở cửa, Trần Kinh Hạc bước vào với xấp tài liệu trong tay, vừa đi vừa nói: "Phương Thủ Ý của Thiên Nguyên kiếm phái... Ở đây hết rồi à?"

Y nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, cùng với mảnh vỡ trên bàn trà.

Ba Túc giải thích với y ý đồ của Phương Thủ Ý, lại hỏi sao Trần Kinh Hạc tới vào giờ này.

Túc Lê và Ly Huyền Thính thì nhìn chằm chằm mảnh vỡ, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, họ không chạm vào nó mà quan sát Phương Thủ Ý. Người này có vẻ đang nói thật, nhưng hành vi quá kì lạ, trước khi hoàn toàn hiểu rõ mục đích của hắn thì còn cần giấu chuyện kiếm Huyền Thính. Có điều theo lời hắn nói thì hắn sở hữu hai mảnh vỡ, ngoài mảnh này ra thì còn một mảnh khác nằm trong tay một đứa trẻ, nghĩa là sao?

Ly Huyền Thính nói: "Đây là mảnh vỡ thật."

"Mà hắn cũng không hề động tay động chân." Túc Lê liếc nhìn thứ trên bàn: "Tìm được ở Mộ Kiếm, tại sao mảnh vỡ của ngươi lại lưu lạc đến Mộ Kiếm của Kiếm Tông, chưa kể còn rơi vào tay Phương Thủ Ý nữa."

Túc Lê suy tư. Mảnh vỡ kiếm Huyền Thính trông rất bình thường, nhưng chỉ cần là người hiểu kiếm là có thể nhìn ra sự đặc biệt của nó. Thứ như vậy lại bị vứt bỏ ở Mộ Kiếm, nhiều năm không ai chú ý, cuối cùng được Phương Thủ Ý nhặt về? Vả lại mảnh vỡ giả trong tay Mạch Mạch dùng thủ pháp đúc của Kiếm Tống, Phương Thủ Ý lại xuất thân từ Thiên Nguyên kiếm phái - một nhánh của Kiếm Tông. Chỉ e là chuyện không có đơn giản như vậy.

"Vậy đúng lúc quá, vừa hay có thể giải thích mọi chuyện." Trần Kinh Hạc đặt tư liệu lên bàn: "Phương đạo trưởng, cậu nói cậu đang tìm một đứa bé, đứa bé đó hẳn là con của Giao Nhân, hơn nữa còn là bán yêu."

Y vừa dứt lời, cả nhà lập tức nhìn Phương Thủ Ý. Bán yêu, Giao tộc, sao nghe giống đứa nhỏ ở trường mẫu giáo vậy.

Túc Lê cũng sững sờ, nhìn Phương Thủ Ý, đúng là thấy được vài nét giống nhau giữa hắn và Mạch Mạch.

Cha của Mạch Mạch?!

"Đúng rồi, thằng bé hẳn là đã mười mấy tuổi." Phương Thủ Ý hơi kích động: "Kinh Hạc tiên sinh đã từng gặp con ta?"

Trần Kinh Hạc điều tra Phương Thủ Ý cũng tốn kha khá sức, nhưng nếu lần theo động tĩnh của Thiên Nguyên kiếm phái thì sẽ biết Phương Thủ Ý đang tìm người, còn đã tìm suốt mười năm. Thiên Nguyên kiếm phái nói đối tượng cần tìm là một bán yêu xuất thân từ vùng Cực Bắc, vậy không đủ chính xác, cũng không nói là bán yêu chủng tộc nào. Tin tức này vẫn luôn lan truyền ở phương Bắc, chưa từng có tiếng gió tới phương Nam.

Hồi trước y giao chuyện của Mạch Mạch cho Cục Quản Yêu, thế mới biết hóa ra tầm 10 năm trước Thiên Nguyên kiếm phái đã từng liên lạc với Cục Quản Yêu hỏi thăm về một đứa bé bán yêu, chẳng qua là lúc đó không có thông tin gì. Hai ngày nay y điều tra Phương Thủ Ý, có thuộc hạ nhắc nhở mới móc nối được các chi tiết với nhau.

Mạch Mạch là bán yêu Giao tộc, nghe nói cha là kiếm tu.

Phương Thủ Ý đang tìm một bán yêu, đã tìm cả chục năm. Đối chiếu so sánh, Trần Kinh Hạc không thể không nghi ngờ.

Y nói: "Theo cách nói của Phương đạo trưởng, ta không biết bán yêu nào mười mấy tuổi. Nhưng ta có tin tức về một bán yêu Giao tộc, Phương đạo trưởng có thể nghe thử."

"Đứa bé bán yêu mà ta biết có huyết mạch Giao tộc, nhưng vì huyết mạch thiếu hụt nên phát triển rất chậm, mười năm qua vẫn duy trì hình hài một đứa trẻ." Trần Kinh Hạc đặt thông tin về Mạch Mạch xuống trước mặt Phương Thủ Ý: "Đứa bé đó tên là Mạch Mạch, mẹ đã qua đời, cha không rõ tung tích, hiện đang học ở trường mẫu giáo..."

Phương Thủ Ý chết sững, lượng thông tin từ vài câu của Trần Kinh Hạc quá lớn, hắn không kịp tải. Phát triển chậm, trường mẫu giáo?

Trần Kinh Hạc nói: "Nếu Phương đạo trưởng không tin, cứ việc mang những tài liệu này về xem. Đây là thuộc hạ của ta cẩn thận điều tra được, trên đó viết sơ lược những gì Mạch Mạch đã phải trải qua trong 10 năm qua. Đứa bé này gặp phải người xấu, bị người cố tình xóa dấu vết, nếu muốn tư liệu kĩ càng hơn thì e là không có. Có một số việc tai nghe là giả, chi bằng Phương đạo trưởng đọc thử?"

Phương Thủ Ý cầm tư liệu, hắn đọc từ trên xuống dưới, thật chậm, thật chăm chú, không dám bỏ sót một chữ.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Thủ Ý mở miệng: "Ta có thể gặp thằng bé không?"

-

Thứ Hai, trường mẫu giáo đi học như bình thường.

Buổi sáng các lớp tương đối yên tĩnh, chủ yếu là cho các em nhỏ chơi trò chơi. Mạch Mạch nói với cô giáo một tiếng, cầm cái hộp gỗ Túc Lê cho, khẽ khàng đi tới phòng học trống ở lầu ba: "Lê Lê, tớ có thể học kiếm không?"

Mỗi ngày nó đều sẽ len lén chạy tới đây, thường là Túc Lê tu luyện xong sẽ có thời gian chỉ dạy nó vài chiêu kiếm pháp.

Nhưng hôm nay vừa mở cửa, Mạch Mạch đã thấy trong phòng có cả đống người. Thằng bé ngẩn ra, tưởng là Túc Lê có chuyện cần nói với họ, định đóng cửa, lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống nó.

Mạch Mạch ngửa đầu nhìn người đàn ông xa lạ lại mơ hồ có nét quen thuộc, không khỏi lùi lại mấy bước.

Người kia ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với nó, trong mắt có sự mong mỏi. Hắn đặt tay lên vai Mạch Mạch, cẩn thận quan sát nó từ đầu tới chân.

Mạch Mạch muốn trốn, lại nghe được người đàn ông khàn giọng hỏi: "Con tên là Mạch Mạch à?"

"A..." Mạch Mạch há miệng, nhìn thấy Túc Lê đứng sau người đàn ông. Xuất phát từ sự tin tưởng với Túc Lê, nó không trốn nữa, nghĩ đến những gì Túc Lê từng nói, nó đánh bạo cất tiếng: "Tôi là Mạch Mạch, chú là ai?"

Phương Thủ Ý nhìn thằng bé, hơi há miệng, nhìn khuôn mặt giống hệt người thương, lời đã tới miệng lại không thể thốt ra. Hắn khó khăn kiềm chế tâm tình, vụng về giới thiệu với con của mình.

"Phương Thủ Ý." Hắn cố nén giọng: "Chú là Phương Thủ Ý."

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat