Binh Vương Thần Bí

Chương 13


Trước Tiếp
Trước Tiếp

- Điên rồi, điên rồi. Dám đi 100km/h trên con đường này.

Bình tĩnh một chút, sắc mặt trắng bệch của Lý Hổ mới dịu lại. Nhìn bóng người biến mất đằng trước, Lý Hổ oán hận đá vào chiếc xe của mình.

Lúc này Lý Hổ mới ý thức được, tên phế vật trong trí nhớ của bọn họ bây giờ bọn họ đã không thể so được trên mọi phương diện.

Chiếc xe chạy rất nhanh, qua ba bốn mươi dặm đường núi, đảo mắt đã đến thị trấn. Nhưng khi Giang Khương chở Lý Tiểu Vũ đến đầu đường, lại không thấy xe đâu.

Không thấy xe, Lý Tiểu Vũ có chút bất đắc dĩ, đành nói:

- Khương ca ca, để em ở đây chờ cũng được. Chắc lát nữa là có xe đến.

Giang Khương biết điều này. Xe vào thị trấn sợ rằng rất đông khách. Bây giờ muốn đi, đành phải chờ xe sau.

Suy nghĩ một chút, Giang Khương cười nói:

- Thôi thì cũng đã đi rồi. Để tôi chở em vào trong thị trấn luôn. Vừa lúc tôi muốn mua ít quần áo. Quần áo bây giờ hơi chật.

- A, dạ được, chỉ sợ phiền Khương ca ca thôi.

Lý Tiểu Vũ đỏ mặt thả tay khỏi thắt lưng Giang Khương, chần chừ một chút rồi gật đầu. Sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Giang Khương lần nữa.

Đường vào thị trấn đúng là không tệ. Hắn chạy xe với tốc độ không vượt quá một trăm. Nhớ năm đó, vì đuổi theo một người, hắn chạy một chiếc việt dã, tốc độ vượt quá 130km/h. Bây giờ chở Lý Tiểu Vũ, hắn không dám chạy quá nhanh.

Nhưng với tốc độ hiện tại cũng đủ để cho Lý Tiểu Vũ ôm chặt thắt lưng của hắn. Cảm giác phía sau có một cơ thể mềm mại áp sát sau lưng, Giang Khương không nhịn được có chút suy nghĩ khác thường:

- Khó trách đám Lý Hổ lại thích chở con gái đằng sau như vậy.

Đường đến thị trấn cũng không xa, không quá bốn mươi dặm. Cho nên với tốc độ gần 100, chưa đến bao lâu Giang Khương đã vào đến thị trấn.

Đưa Lý Tiểu Vũ đến bến xe, nhìn cô lên một chiếc xe đến tỉnh, lúc này Giang Khương mới đến phố đi bộ.

Nhớ năm đó, phố đi bộ này là nơi hắn đến rất nhiều lần. Đảo mắt đã ba năm trôi qua, nhưng cũng không có quá nhiều thay đổi. Điểm thay đổi duy nhất chính là xuất hiện thêm mấy chỗ bán đồ nam.

Vốn Giang Khương định vào trong một cửa hàng bán đồ nam xem qua một cái, sau khi sờ túi liền thở dài. Thiếu chút nữa hắn đã quên, hắn không phải là Thượng đế trong tay có đến mấy tấm thẻ vàng, mà chỉ là một tên tiểu tử từ nông thôn ra với một ngàn đồng trong túi.

Hắn bước vào một cửa hàng bán đồ bình thường bên cạnh. Mười phút sau liền xách một túi giấy có chiếc áo thun và quần bò bên trong ra. Sau đó hắn bước sang một tiệm bán giày, chọn qua chọn lại mới mua được một đôi giày vừa chân. Vỗ vỗ hai trăm còn lại trong túi, hắn thỏa mãn lái xe về nhà.

Ở nhà đến trưa, giúp lão gia tử làm mấy con vật mang về hôm qua, rồi ngồi dưới mái hiên hóng mát.

Bữa cơm chiều khá thịnh soạn. Những con vật mà Giang Khương mang về, lão gia tử làm sạch rồi treo dưới mái hiên.

Hôm nay lão gia tử mang ra một bình rượu. Giang Khương liếc mắt một cái, liền nhận ra là một lọ Mao Đài lâu năm. Thấy lão gia tử có ý định uống hết, Giang Khương không lên tiếng mặc dù bình rượu này giá cao hơn so với loại rượu bên ngoài. Một lọ cũng đủ cho người bình thường uống trong vòng hai năm. Nhưng rượu chính là để uống. Rượu có giá cao hơn Giang Khương đã từng uống qua không ít, tất nhiên là không để ý đến một lọ Mao Đài.

Nếu lão gia tử biết được giá của bình rượu này, chắc đánh chết cũng không uống. Giang Khương không muốn làm hỏng hưng phấn của ông.

Lão gia tử vặn nắp bình, rót cho mình một ly, sau đó nhìn Giang Khương cười nói:

- Uống không?

Giang Khương mỉm cười gật đầu.

Thấy Giang Khương gật đầu, lão gia tử bật cười, rót ra một cái chén khác, cảm thán:

- Ông nghĩ con cũng cần phải biết uống rượu.

- Nào, hai ông cháu chúng ta uống một chén.

Lão gia tử bưng chén rượu, ra hiệu với Giang Khương.

Giang Khương hai tay bưng chén rượu, nhẹ nhàng cụng với lão gia tử một cái, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc.

Nhìn lão gia tử đặt chén rượu xuống, Giang Khương cầm bình rượu rót cho lão gia tử một chén đầy, sau đó lại rót cho mình một chén.

Lão gia tử gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai nhai một chút rồi nhìn Giang Khương:

- Giang Khương, năm nay con đã hơn 20 rồi phải không?

- Vâng, gia gia.

Biết lão gia tử hôm nay có điều muốn nói, Giang Khương liền gật đầu.

Lão gia tử gật đầu không nói tiếp, chỉ bưng chén rượu lên.

Giang Khương cũng vội bưng chén rượu của mình chạm vào chén rượu của lão gia tử, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Nhìn Giang Khương lưu loát uống hai chén, một chút cũng không miễn cưỡng, lão gia tử vui mừng nói:

- Tiểu Khương, nếu năm đó không phải con khăng khăng muốn đến Tây Tạng, bây giờ hẳn đã học năm thứ tư đại học Đông Khương rồi.

Giang Khương yên lặng gật đầu, sau đó cầm bình rượu rót cho mình và lão gia tử.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat