Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

Chương 7


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Hoắc Dữ Xuyên: "À."

Lâm Miểu cởi đầu ếch xanh ra, "Cậu cố ý đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn mái tóc rối bù và gò má ửng đỏ vì nóng của cậu, sau đó lại liếc nhìn đống ếch xanh trong tay cậu rồi hỏi: "Chỗ này bao nhiêu tiền?"

Lâm Miểu đếm, tính cả con trong tay Hoắc Dữ Xuyên là mười con, "Ba trăm." (~1 triệu)

Hoắc Dữ Xuyên lấy điện thoại ra chuyển cho cậu ba trăm tệ.

Lâm Miểu mừng rỡ hỏi: "Cậu mua hết luôn hả?" Thì ra cậu thích ếch xanh đến vậy.

Hoắc Dữ Xuyên cất điện thoại rồi nói: "Tớ buồn ngủ rồi."

Lâm Miểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên kéo cậu đi, "Về thôi."

Thế là ngày cuối tuần của Lâm Miểu cứ thế bán cho Hoắc Dữ Xuyên với giá ba trăm tệ, cậu cũng không thể tìm việc làm thêm nữa, bởi vì lúc nào Hoắc Dữ Xuyên cũng buồn ngủ.

Khi Hoắc Dữ Xuyên thức dậy đã gần giữa trưa.

Lâm Miểu bưng đĩa trái cây ngồi trên sofa, vừa ăn vừa xem trang web tuyển dụng.

Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi cạnh cậu, liếc nhìn giao diện máy tính.

"Đang tìm việc à?"

"Ừ," Lâm Miểu gật đầu rồi ngập ngừng nói, "Hoắc Dữ Xuyên, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Cậu ghim một quả nho xanh, "Tớ......"

Hoắc Dữ Xuyên chồm tới ăn quả nho kia: "Chua quá."

"Hả?" Lâm Miểu buồn bực ghim một quả khác lên ăn, "Đâu có chua, dì Trần toàn mua loại ngọt mà."

"Dì Trần chọn dở quá." Hoắc Dữ Xuyên vu oan dì Trần xong thì đứng dậy bỏ đi.

Lâm Miểu định đi tìm hắn, nhưng thấy hắn vào phòng làm việc mở cuộc họp video nên không dám quấy rầy.

Cơm trưa hắn cũng ăn trong phòng làm việc.

Chạng vạng tối, Lâm Miểu mới thấy hắn ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn ăn rất yên tĩnh, Lâm Miểu chọc cơm trong chén, do dự hồi lâu mới nói: "Hoắc Dữ Xuyên, hợp đồng sắp hết hạn rồi."

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh đáp: "Ừ."

Lâm Miểu mím môi: "Tuần sau tớ sẽ về ký túc xá."

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ bảo cậu ăn cơm xong thì leo lên cân.

Lâm Miểu chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn nghe lời đi cân.

Cân xong, Hoắc Dữ Xuyên hỏi cậu nặng hơn hai năm trước bao nhiêu?

Lâm Miểu nghĩ ngợi rồi nói bốn ký.

Hoắc Dữ Xuyên nói mình không thể lỗ vốn nên bắt cậu trả lại bốn ký thịt này.

Lâm Miểu ngây dại, "Tớ ăn mập cũng không được sao?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ có nói bao ăn đâu."

Lâm Miểu: "Nhưng cậu cũng đâu cấm tớ ăn?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ăn thì được nhưng phải trả lại."

Lâm Miểu chỉ trách mình thiếu hiểu biết, "Trả thế nào?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Gia hạn hợp đồng."

Lâm Miểu: "...... Vậy có thêm tiền không?"

Hoắc Dữ Xuyên hệt như đồ ác bá keo kiệt: "Bốn ký thịt chưa trả mà còn đòi thêm tiền nữa à?"

Trong lòng Lâm Miểu lạnh lẽo --- Rõ ràng không muốn trả tiền mà còn bắt mình làm gối ôm miễn phí đây mà!

Cậu thấy không ổn nên kỳ kèo, "Gia hạn bao lâu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không lâu lắm đâu."

Lâm Miểu mừng rỡ, sau đó nghe hắn nói tiếp: "Vào mấy ký thì ra mấy ký."

Lâm Miểu: "......"

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat