Chỉ Muốn Hôn Anh
Chương 10
[Cố Trinh: Cậu chụp em gái tôi trông như chó corgi chân ngắn hahaha]
undefined
Chỉ trong vài phút, Cố Trinh đã gửi một sticker biểu cảm hài hước.
Giang Nghiễn nhẹ cong khóe miệng, nhấn "Lưu".
Trong hiệp một của trận đấu, điểm số lớp Bảy bỏ xa đội bạn.
Trong giờ nghỉ, các cầu thủ đội lớp Ba tụ lại, ánh mắt liên tục nhìn về phía Cố An.
"Nam Nam, người hậu vệ lùn của họ tên là Cố An."
Cô gái được gọi là "Nam Nam" quay đầu nhìn, vô số nam sinh vây quanh Cố An đưa nước cho cô, trong đó có cả hot boy của trường.
Chỉ có điều, Cố An lần lượt cảm ơn rồi từ chối, cuối cùng chỉ ôm bình giữ nhiệt màu xanh của mình uống nước, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như cái bánh bao.
Sự ghen tỵ mọc lên như dây leo, ánh mắt Nam Nam trở nên lạnh lùng: "Gớm, bày đặt giả bộ đáng yêu."
Hiệp hai, trận đấu trở nên gây cấn.
Chỉ vài phút sau, trọng tài thổi còi và dùng tay ra hiệu phạm lỗi.
Cô gái tên Nam Nam của lớp Ba, khi dẫn bóng đã đụng ngã Cố An.
Cố An chống đất đứng dậy, lòng bàn tay đau nhói, cảm giác tê buốt, cô cử động đầu gối mới phát hiện đầu gối đã đỏ tươi một mảng. Chỗ đó da mỏng, không có bất kỳ lớp đệm nào.
Khán đài đầy phụ huynh và học sinh, cô đứng giữa ánh nhìn của mọi người, đột nhiên không biết phải làm gì.
Giữa tiếng ồn ào, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, chưa kịp quay đầu nhìn, một chiếc áo khoác đen đã phủ lên người, mùi hương lạnh lùng nhưng quen thuộc.
Cô vừa chạm mắt với anh, giây tiếp theo cả người mất trọng lực, bị bế lên ngang eo.
Trong khoảnh khắc, nhịp tim át cả tiếng ồn, Cố An mở to mắt: "Anh Giang Nghiễn...?"
Trước mắt là chiếc cằm góc cạnh của anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt anh gần như vậy, lại còn được anh bế trong lòng.
"Ừ." Giang Nghiễn trả lời, đường viền môi thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai như phủ một lớp băng mỏng, dù anh hầu hết thời gian đều không cười nhưng Cố An vẫn cảm nhận rõ ràng, hình như anh có chút tức giận.
Cô không biết anh giận vì điều gì, trực giác mách bảo là vì mình, vừa chột dạ vừa sợ hãi: "Anh, à thì em, em có thể tự đi..."
Giang Nghiễn nhìn qua đầu gối đỏ tươi một mảng và khuỷu tay trầy xước của cô.
"Cố An," Giang Nghiễn cúi mắt, giọng lạnh đến dọa người: "Em để anh đến để xem em bị thương sao?"
Anh nhíu mày, hơi thở nhàn nhạt khi nói rơi trên trán cô: "Ngoan ngoãn ở yên, đừng động đậy."
Cố An tay phải nắm chặt cổ tay trái, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chạm vào tóc và da cổ anh, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Áo khoác của anh khoác lên người cô, có lẽ để tránh lộ hàng, hoặc để tránh cánh tay anh tiếp xúc với cô. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, đường viền yết hầu rõ ràng, thấp hơn nữa là xương quai xanh thẳng tắp bị lộ ra một chút.
Đau đớn ở đầu gối và khuỷu tay dường như bị tê liệt, khuôn mặt áp vào vai Giang Nghiễn của Cố An dần dần đỏ lên.
Phòng y tế trường lúc này không có nhiều người, chỉ có một bác sĩ trực ban.
Nữ bác sĩ giúp Cố An làm sạch vết thương: "Không sao, chỉ là trầy xước, tôi sẽ đưa cho em một ít cồn iốt, tự thoa nhé."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ." Cố An ngoan ngoãn trả lời.
Chai cồn iốt vừa đưa qua, liền bị ai đó chặn lại.
Cô ngồi trên ghế, Giang Nghiễn cúi xuống trước mặt cô.
Từ góc nhìn của cô chỉ thấy được tóc anh, khác với người khác, tóc anh rất mềm, khi nãy cô được anh bế, vô tình chạm vào...
Những ngón tay trắng dài mảnh cầm tăm bông, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô, cảm giác đau buốt thấu xương.
"Anh Giang Nghiễn, anh xin nghỉ để đến à." Cố An ngồi trên ghế, tay chống hai bên người, nhỏ giọng tìm đề tài nói chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Ừ."
Trước trận đấu bóng rổ, anh đã dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của mình để luyện bóng với cô, bây giờ có phải anh đang rất thất vọng...
Cô không biết anh đến từ lúc nào, cũng không biết anh có thấy cô ngã không, tại sao mỗi lần trước mặt anh, cô đều mất mặt như vậy...
Không biết điểm số lớp Bảy bây giờ ra sao, ngay cả người dự bị cũng không có ai.
"Em còn tưởng anh và anh hai sẽ không đến."
Giang Nghiễn không trả lời, hàng mi dài rủ xuống, đôi môi mím chặt.
Trông anh như chưa bao giờ cười hoặc không biết cười.
Cố An cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa tủi thân vừa tự trách.
Những cảm xúc nhỏ nhặt mà cô cố gắng kìm nén đột nhiên trào ra khi thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Nghiễn.
Cây tăm bông trong tay Giang Nghiễn thấm cồn iốt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Vết thương dù có nghiêm trọng gấp trăm lần thì cô cũng không để ý.
Không biết có nên đi bệnh viện chụp X-quang không nhỉ.
Bác sĩ ở phòng y tế trường có đáng tin không nhỉ.
Khi thấy Cố An bị cố ý xô ngã, khuôn mặt lạnh lùng băng tuyết của Giang Nghiễn lộ ra sự giận dữ. Lúc này, nhìn thấy cô vì đau mà nhíu mày nhưng vẫn cố chịu đựng, đôi mắt đẹp của anh vừa u ám vừa thâm trầm, đều là tức giận.
"Xin lỗi anh..." Cố An mở miệng, giọng mũi mềm mại cố gắng kìm nén tiếng khóc: "Lại làm phiền anh rồi..."
Nước mắt từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay anh.
Giang Nghiễn sững sờ.
"Khóc gì chứ." Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, lông mày nhíu chặt.
Cố An càng cảm thấy tủi thân, từ nước mắt nhỏ giọt chuyển thành tiếng khóc nấc nghẹn.
Giang Nghiễn chưa từng dỗ dành trẻ con khóc.
Trước đây, khi Giang Ninh khóc, anh chỉ cần xách cô bé đến trước mặt anh họ là được.
"Phải làm sao mới không khóc nữa." Giọng Giang Nghiễn bất giác dịu lại, mu bàn tay anh lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, nhưng càng lau càng nhiều: "Hửm?"
Đôi mi Cố An ướt đẫm, đáng thương hít hít mũi, khóc nấc nhỏ giọng nói: "Cũng có, có một cách..."
"Ừ, anh trai nghe." Giang Nghiễn đứng dậy đặt chai cồn iốt lên bàn, cúi xuống nhìn cô bé đang khóc nhè trước mặt.
Những cô gái từng bị vẻ đẹp của Giang Nghiễn làm mê mẩn, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt trên sân của Cục Công an thành phố Kinh.
Những năm ấy, Giang Ninh bị cái mỏ hỗn của Giang Nghiễn đánh bại, không biết đã bao lần khóc đến thở không ra hơi.
Nếu thấy cảnh trước mắt, không biết họ sẽ nghĩ gì.
Cố An hít mũi, dần dần bình tĩnh lại, miệng lí nhí lẩm bẩm nhưng không nhìn anh: "Anh cho em xem lúm đồng tiền của anh..."
Cười một cái sẽ bớt lạnh lùng hơn.
Hôm nay Giang Nghiễn trông rất hung dữ.
Cô lấy hết can đảm, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch: "Em chỉ muốn xem lúm đồng tiền của anh."
Giang Nghiễn không nghe rõ: "Gì cơ?"
Cố An nhanh chóng đưa tay ra, chọc vào chỗ bên khóe miệng anh: "Lúm đồng tiền nhỏ nhỏ ở đây."
Giọng cô nhỏ dần nhưng rất cố chấp: "Em muốn xem."
Giang Nghiễn học ở trường cảnh sát bốn năm, làm cảnh sát ba năm, đã gặp tội phạm liều mạng, bắt kẻ bị truy nã, từng vào sinh ra tử giữa làn mưa bom bão đạn.
Chưa từng nghĩ có ngày mình phải dỗ dành một bạn nhỏ khóc nhè bằng cách mỉm cười mua vui.
Trước mắt, bạn nhỏ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen trắng rõ ràng, tràn đầy thận trọng mong chờ, vừa dễ thương vừa đáng thương.
"Được thôi, bé mít ướt." Anh mở miệng, giọng nói có chút nuông chiều mà chính anh cũng không nhận ra.
Anh nhìn cô, đôi mắt đen sáng như viên thủy tinh đẹp đẽ.
Khóe môi từ từ nhếch lên, lúm đồng tiền mà cô thích nhất hiện ra rõ ràng.
Cố An biết anh đẹp trai.
Nhưng không ngờ khi cười lại đẹp đến vậy.
"Nhìn rõ chưa?" Anh hơi dỗi hỏi cô.
Bị sắc đẹp mê hoặc, bạn học Cố An bị mê đến ngây người, quên mất mình vừa khóc.
Giang Nghiễn thấy cô không trả lời thì cúi người lại gần hơn.
Dáng người anh cao gầy, bây giờ hai tay đút túi, người nghiêng về phía trước.
Trong mắt anh đầy ánh sáng trong trẻo, khóe mắt cong lên, tạo thành một đường cong duyên dáng.
Khóe miệng với lúm đồng tiền đẹp đến chói mắt.
Khoảng cách thật sự quá gần, nhìn rõ từng sợi mi dài của anh, dường như có thể quét thẳng vào lòng cô.
Cô chỉ muốn nhìn anh cười, đừng lạnh lùng dọa người.
Không ngờ anh thật sự cúi xuống gần để cho cô nhìn thấy lúm đồng tiền của anh...
Cố An mặt đỏ tim đập, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
Sau lưng là vách tường phòng y tế, chỉ có thể dán sát vào, càng lúc càng sát, đầu nhỏ cũng rụt lại: "Được rồi em nhìn rõ rồi..."
Rõ ràng là cô muốn nhìn anh cười, giờ lại cúi mắt không dám nhìn.
Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, khi anh cúi mắt, lông mi như lông quạ.
"Bị ngã đau còn cần anh trai dỗ dành."
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói của anh đặc biệt lạnh lùng, nhưng lúm đồng tiền ở khóe miệng lại là sự dịu dàng chưa từng có.
"Em là trẻ con sao?"
undefined
Chỉ trong vài phút, Cố Trinh đã gửi một sticker biểu cảm hài hước.
Giang Nghiễn nhẹ cong khóe miệng, nhấn "Lưu".
Trong hiệp một của trận đấu, điểm số lớp Bảy bỏ xa đội bạn.
Trong giờ nghỉ, các cầu thủ đội lớp Ba tụ lại, ánh mắt liên tục nhìn về phía Cố An.
"Nam Nam, người hậu vệ lùn của họ tên là Cố An."
Cô gái được gọi là "Nam Nam" quay đầu nhìn, vô số nam sinh vây quanh Cố An đưa nước cho cô, trong đó có cả hot boy của trường.
Chỉ có điều, Cố An lần lượt cảm ơn rồi từ chối, cuối cùng chỉ ôm bình giữ nhiệt màu xanh của mình uống nước, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như cái bánh bao.
Sự ghen tỵ mọc lên như dây leo, ánh mắt Nam Nam trở nên lạnh lùng: "Gớm, bày đặt giả bộ đáng yêu."
Hiệp hai, trận đấu trở nên gây cấn.
Chỉ vài phút sau, trọng tài thổi còi và dùng tay ra hiệu phạm lỗi.
Cô gái tên Nam Nam của lớp Ba, khi dẫn bóng đã đụng ngã Cố An.
Cố An chống đất đứng dậy, lòng bàn tay đau nhói, cảm giác tê buốt, cô cử động đầu gối mới phát hiện đầu gối đã đỏ tươi một mảng. Chỗ đó da mỏng, không có bất kỳ lớp đệm nào.
Khán đài đầy phụ huynh và học sinh, cô đứng giữa ánh nhìn của mọi người, đột nhiên không biết phải làm gì.
Giữa tiếng ồn ào, cô nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, chưa kịp quay đầu nhìn, một chiếc áo khoác đen đã phủ lên người, mùi hương lạnh lùng nhưng quen thuộc.
Cô vừa chạm mắt với anh, giây tiếp theo cả người mất trọng lực, bị bế lên ngang eo.
Trong khoảnh khắc, nhịp tim át cả tiếng ồn, Cố An mở to mắt: "Anh Giang Nghiễn...?"
Trước mắt là chiếc cằm góc cạnh của anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt anh gần như vậy, lại còn được anh bế trong lòng.
"Ừ." Giang Nghiễn trả lời, đường viền môi thẳng tắp, khuôn mặt đẹp trai như phủ một lớp băng mỏng, dù anh hầu hết thời gian đều không cười nhưng Cố An vẫn cảm nhận rõ ràng, hình như anh có chút tức giận.
Cô không biết anh giận vì điều gì, trực giác mách bảo là vì mình, vừa chột dạ vừa sợ hãi: "Anh, à thì em, em có thể tự đi..."
Giang Nghiễn nhìn qua đầu gối đỏ tươi một mảng và khuỷu tay trầy xước của cô.
"Cố An," Giang Nghiễn cúi mắt, giọng lạnh đến dọa người: "Em để anh đến để xem em bị thương sao?"
Anh nhíu mày, hơi thở nhàn nhạt khi nói rơi trên trán cô: "Ngoan ngoãn ở yên, đừng động đậy."
Cố An tay phải nắm chặt cổ tay trái, nhưng vẫn không thể tránh khỏi chạm vào tóc và da cổ anh, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Áo khoác của anh khoác lên người cô, có lẽ để tránh lộ hàng, hoặc để tránh cánh tay anh tiếp xúc với cô. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, đường viền yết hầu rõ ràng, thấp hơn nữa là xương quai xanh thẳng tắp bị lộ ra một chút.
Đau đớn ở đầu gối và khuỷu tay dường như bị tê liệt, khuôn mặt áp vào vai Giang Nghiễn của Cố An dần dần đỏ lên.
Phòng y tế trường lúc này không có nhiều người, chỉ có một bác sĩ trực ban.
Nữ bác sĩ giúp Cố An làm sạch vết thương: "Không sao, chỉ là trầy xước, tôi sẽ đưa cho em một ít cồn iốt, tự thoa nhé."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ." Cố An ngoan ngoãn trả lời.
Chai cồn iốt vừa đưa qua, liền bị ai đó chặn lại.
Cô ngồi trên ghế, Giang Nghiễn cúi xuống trước mặt cô.
Từ góc nhìn của cô chỉ thấy được tóc anh, khác với người khác, tóc anh rất mềm, khi nãy cô được anh bế, vô tình chạm vào...
Những ngón tay trắng dài mảnh cầm tăm bông, nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô, cảm giác đau buốt thấu xương.
"Anh Giang Nghiễn, anh xin nghỉ để đến à." Cố An ngồi trên ghế, tay chống hai bên người, nhỏ giọng tìm đề tài nói chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Ừ."
Trước trận đấu bóng rổ, anh đã dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của mình để luyện bóng với cô, bây giờ có phải anh đang rất thất vọng...
Cô không biết anh đến từ lúc nào, cũng không biết anh có thấy cô ngã không, tại sao mỗi lần trước mặt anh, cô đều mất mặt như vậy...
Không biết điểm số lớp Bảy bây giờ ra sao, ngay cả người dự bị cũng không có ai.
"Em còn tưởng anh và anh hai sẽ không đến."
Giang Nghiễn không trả lời, hàng mi dài rủ xuống, đôi môi mím chặt.
Trông anh như chưa bao giờ cười hoặc không biết cười.
Cố An cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa tủi thân vừa tự trách.
Những cảm xúc nhỏ nhặt mà cô cố gắng kìm nén đột nhiên trào ra khi thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Nghiễn.
Cây tăm bông trong tay Giang Nghiễn thấm cồn iốt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Vết thương dù có nghiêm trọng gấp trăm lần thì cô cũng không để ý.
Không biết có nên đi bệnh viện chụp X-quang không nhỉ.
Bác sĩ ở phòng y tế trường có đáng tin không nhỉ.
Khi thấy Cố An bị cố ý xô ngã, khuôn mặt lạnh lùng băng tuyết của Giang Nghiễn lộ ra sự giận dữ. Lúc này, nhìn thấy cô vì đau mà nhíu mày nhưng vẫn cố chịu đựng, đôi mắt đẹp của anh vừa u ám vừa thâm trầm, đều là tức giận.
"Xin lỗi anh..." Cố An mở miệng, giọng mũi mềm mại cố gắng kìm nén tiếng khóc: "Lại làm phiền anh rồi..."
Nước mắt từng giọt lớn rơi trên mu bàn tay anh.
Giang Nghiễn sững sờ.
"Khóc gì chứ." Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, lông mày nhíu chặt.
Cố An càng cảm thấy tủi thân, từ nước mắt nhỏ giọt chuyển thành tiếng khóc nấc nghẹn.
Giang Nghiễn chưa từng dỗ dành trẻ con khóc.
Trước đây, khi Giang Ninh khóc, anh chỉ cần xách cô bé đến trước mặt anh họ là được.
"Phải làm sao mới không khóc nữa." Giọng Giang Nghiễn bất giác dịu lại, mu bàn tay anh lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, nhưng càng lau càng nhiều: "Hửm?"
Đôi mi Cố An ướt đẫm, đáng thương hít hít mũi, khóc nấc nhỏ giọng nói: "Cũng có, có một cách..."
"Ừ, anh trai nghe." Giang Nghiễn đứng dậy đặt chai cồn iốt lên bàn, cúi xuống nhìn cô bé đang khóc nhè trước mặt.
Những cô gái từng bị vẻ đẹp của Giang Nghiễn làm mê mẩn, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt trên sân của Cục Công an thành phố Kinh.
Những năm ấy, Giang Ninh bị cái mỏ hỗn của Giang Nghiễn đánh bại, không biết đã bao lần khóc đến thở không ra hơi.
Nếu thấy cảnh trước mắt, không biết họ sẽ nghĩ gì.
Cố An hít mũi, dần dần bình tĩnh lại, miệng lí nhí lẩm bẩm nhưng không nhìn anh: "Anh cho em xem lúm đồng tiền của anh..."
Cười một cái sẽ bớt lạnh lùng hơn.
Hôm nay Giang Nghiễn trông rất hung dữ.
Cô lấy hết can đảm, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch: "Em chỉ muốn xem lúm đồng tiền của anh."
Giang Nghiễn không nghe rõ: "Gì cơ?"
Cố An nhanh chóng đưa tay ra, chọc vào chỗ bên khóe miệng anh: "Lúm đồng tiền nhỏ nhỏ ở đây."
Giọng cô nhỏ dần nhưng rất cố chấp: "Em muốn xem."
Giang Nghiễn học ở trường cảnh sát bốn năm, làm cảnh sát ba năm, đã gặp tội phạm liều mạng, bắt kẻ bị truy nã, từng vào sinh ra tử giữa làn mưa bom bão đạn.
Chưa từng nghĩ có ngày mình phải dỗ dành một bạn nhỏ khóc nhè bằng cách mỉm cười mua vui.
Trước mắt, bạn nhỏ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đen trắng rõ ràng, tràn đầy thận trọng mong chờ, vừa dễ thương vừa đáng thương.
"Được thôi, bé mít ướt." Anh mở miệng, giọng nói có chút nuông chiều mà chính anh cũng không nhận ra.
Anh nhìn cô, đôi mắt đen sáng như viên thủy tinh đẹp đẽ.
Khóe môi từ từ nhếch lên, lúm đồng tiền mà cô thích nhất hiện ra rõ ràng.
Cố An biết anh đẹp trai.
Nhưng không ngờ khi cười lại đẹp đến vậy.
"Nhìn rõ chưa?" Anh hơi dỗi hỏi cô.
Bị sắc đẹp mê hoặc, bạn học Cố An bị mê đến ngây người, quên mất mình vừa khóc.
Giang Nghiễn thấy cô không trả lời thì cúi người lại gần hơn.
Dáng người anh cao gầy, bây giờ hai tay đút túi, người nghiêng về phía trước.
Trong mắt anh đầy ánh sáng trong trẻo, khóe mắt cong lên, tạo thành một đường cong duyên dáng.
Khóe miệng với lúm đồng tiền đẹp đến chói mắt.
Khoảng cách thật sự quá gần, nhìn rõ từng sợi mi dài của anh, dường như có thể quét thẳng vào lòng cô.
Cô chỉ muốn nhìn anh cười, đừng lạnh lùng dọa người.
Không ngờ anh thật sự cúi xuống gần để cho cô nhìn thấy lúm đồng tiền của anh...
Cố An mặt đỏ tim đập, chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
Sau lưng là vách tường phòng y tế, chỉ có thể dán sát vào, càng lúc càng sát, đầu nhỏ cũng rụt lại: "Được rồi em nhìn rõ rồi..."
Rõ ràng là cô muốn nhìn anh cười, giờ lại cúi mắt không dám nhìn.
Giang Nghiễn cúi xuống nhìn cô, khi anh cúi mắt, lông mi như lông quạ.
"Bị ngã đau còn cần anh trai dỗ dành."
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói của anh đặc biệt lạnh lùng, nhưng lúm đồng tiền ở khóe miệng lại là sự dịu dàng chưa từng có.
"Em là trẻ con sao?"
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv