Chỉ Muốn Hôn Anh
Chương 12
Vì tặng cho người mình thích một tấm thiệp, có thể thức trắng đêm để viết cho mỗi người trong lớp một tấm.
Chỉ là đi sang lớp đối phương tặng một quả táo, phải luyện tập trong đầu hàng trăm lần nhưng dù có luyện tập bao nhiêu cũng không ăn thua, cuối cùng vẫn cùng tay cùng chân bước đi với gương mặt đỏ bừng.
Tiếng chuông tan học vang lên, Cố An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi lả tả, là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.
Dưới tòa nhà dạy học, có nam sinh công khai nắm tay nữ sinh thong thả dạo bước, gặp thầy giám thị chỉ nói là bạn học giúp đỡ lẫn nhau.
Cố An khẽ cười nhẹ.
Chắc là vui lắm nhỉ?
Ngày tuyết rơi, đi cùng người mình thích.
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình bóng lạnh lùng của ai đó, làm cô giật mình.
Cô mạnh dạn, không kiềm chế suy nghĩ của mình.
Chỉ là giữ bí mật này trong lòng, thi thoảng lén nhìn một cái, rồi lại lén giấu đi.
"Cố An! Có hot boy trường tìm!" Giang Ninh nháy mắt vỗ vai cô: "Thế tớ cút trước nhé?"
"Ừ, đi đường cẩn thận nhé." Cố An phồng má, thở dài một hơi.
Nam sinh đứng ở cửa lớp là "hot boy" mới của trường, anh ta đứng ở cửa, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn của các nữ sinh qua lại.
Cố An chịu áp lực bước đến trước mặt anh ta, anh ta cúi đầu hỏi cô: "Em có mang ô không, để anh đưa em về nhà."
Cố An cứng người: "Có mang, cảm ơn anh."
... Mang ô mới lạ.
Nam sinh cúi đầu nhìn, rõ ràng tay cô chẳng cầm gì cả.
Nhận ra ánh mắt của anh ta, cô chột dạ giấu tay ra sau lưng như đứa trẻ bị bắt quả tang nói dối.
"Vậy chúng ta cùng đi nhé?" Hot boy mỉm cười hỏi.
Đoạn đường từ lớp học đến cổng trường đâu phải do cô mở, Cố An không thể nói "không".
Ngày tuyết rơi, làm sao về nhà đây.
Không mang tiền, không mang điện thoại, không thể gọi xe.
Cố An nhíu mày sầu muộn.
Giá mà Giang Nghiễn đến đón cô thì tốt biết mấy...
"Lễ Giáng Sinh cùng xem phim được không?"
Cố An ngây người vài giây, mắt tròn xoe, phá án, phá án rồi!
Cô lấy cặp sách trên vai xuống, từ ngăn phụ lấy ra tấm vé xem phim, đưa hai tay trả lại: "Cảm ơn anh."
"Không thích à? Không thích xem phim sao?"
Cố An lắc đầu: "Thích xem phim."
Nói đến đây, chắc anh ấy hiểu rồi chứ...
Không khí rơi vào trạng thái ngưng đọng đáng sợ, Cố An nắm chặt quai cặp, căng thẳng như thể chính cô là người đã tặng vé xem phim.
"Cố An."
Giọng nói dễ nghe mang theo chút lạnh lẽo, rơi vào bên tai.
Cố An lập tức quên hết mọi thứ, trong đầu "Ting ting ting" bừng lên ba dấu chấm than: Là! Giang! Nghiễn!
Cố An quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy anh.
Giang Nghiễn mặc một bộ đồ đen, dáng người cao gầy, mặt mày anh tuấn. Những nữ sinh đi ngang qua anh thường xuyên quay đầu lại, nhỏ giọng bàn tán: "Người đàn ông này thật tuyệt vời, đúng là sự kết hợp hoàn hảo giữa hoóc môn nam tính và khí chất thiếu niên..."
Hai tay thả lỏng bên hông của hot boy trường siết chặt thành nắm đấm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái trước mặt cười đến cong cong mắt, ánh mắt rất sáng, như chứa đầy những ngôi sao nhỏ.
Ánh mắt như vậy, không phải là toàn tâm toàn ý thích thì còn là gì nữa?
Và người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh cô, dáng người cao ráo, nét mặt kiêu ngạo, mang theo từ trường nghiêm trang khiến người khác khó tiếp cận.
"Cố An, anh ta là?"
Cố An mím môi, cuối cùng không nhịn được mà cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, vừa định mở miệng thì bị ai đó kéo vai về phía trước.
Cô ngã vào lòng anh, giọng nói lạnh lùng và hơi thở ấm áp cùng vang lên bên tai.
"Người giám hộ."
—
Sau bữa tối, Cố An ôm bài tập xuống lầu.
Cố Trinh và Giang Nghiễn ngồi trên ghế sofa không biết đang nói gì, nghe thấy tiếng bước chân, đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Cố Trinh lên tiếng: "Cố An lại đây, anh có chuyện muốn nói với em."
Phòng khách lớn như vậy, hai cảnh sát hình sự cao trên 1m85 ngồi nghiêm chỉnh.
Lấy hai người họ làm tâm, không gian bán kính mười mét lập tức tràn đầy cảm giác lạnh lẽo áp bức.
Dáng vẻ hai người làm mặt lạnh thật sự rất dọa người.
Hu hu hu, chẳng lẽ mình ăn vụng bánh kem của Cố Trinh bị phát hiện rồi sao?
Cố An chột dạ không chịu nổi, cún con bên cạnh nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
Cô đứng yên trước mặt họ, sau đó lén lút kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi lại đứng lên, ngước mắt hỏi: "Em ngồi được không?"
Giang Nghiễn nhịn cười, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Chào các anh... Các anh vất vả rồi..." Cố An cười gượng, vừa lấy lòng vừa khéo léo.
Dễ thương muốn chết.
Giang Nghiễn mím môi, đưa tay xoa sống mũi, che đi khóe miệng đang hơi cong lên.
Ghế sofa vốn dĩ đã cao hơn ghế đẩu, hai người trên sofa còn cao hơn cô hơn hai mươi cm.
Cố An dù ngồi thẳng lưng, cũng phải ngẩng đầu lên, giống như một cây nấm nhỏ tội nghiệp lại oan ức: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Cố Trinh nhìn Giang Nghiễn một cái, hắng giọng: "Đội điều tra hình sự bọn anh năm nay phá hơn trăm vụ án giết người, có khá nhiều vụ vì yêu sinh hận, xảy ra giữa các cặp đôi."
Giang Nghiễn mặc bộ đồ thể thao màu đen rộng thùng thình, lười biếng dựa vào ghế sofa, nghe thấy vậy, phối hợp gật đầu.
Cố An nghe mà nổi da gà khắp cánh tay, mắt không chớp, khẽ xoa xoa cánh tay: "Yêu đương thật sự đáng sợ như vậy sao?"
"Ừ," Cố Trinh nói dối không chớp mắt: "Tuổi càng nhỏ càng nguy hiểm, vì tâm lý chưa trưởng thành, dễ dàng bốc đồng."
Khá tốt, khá tốt.
Cũng may là tâm lý Giang Nghiễn đã trưởng thành.
Cố An lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"À! Đúng rồi!" Cố An không chớp mắt nhìn anh trai, nhỏ giọng lẩm bẩm "Anh hai à, em nhớ khi anh còn nhỏ, anh thích một chị gái xinh đẹp..."
Cố Trinh cười nhạt, khó chịu nói: "Thích nhưng không có ở cùng nhau."
"Ồ... Hóa ra là yêu thầm!"
Anh trai có người yêu thầm.
Mình cũng có, ahihi.
Thấy ánh mắt oắt con sáng lên, suy nghĩ hoàn toàn lệch hướng, Cố Trinh cố gắng cứu vãn tình hình: "Anh hai vừa nói chỉ là tình hình của Cục Công an thành phố Kinh, tính trên cả nước, con số này phải nhân lên hàng trăm hàng nghìn lần."
Giang Nghiễn ngồi thẳng dậy, gương mặt tuấn tú không chút cảm xúc nhìn xuống cô, âm thanh có thể nói là ôn hòa: "Cần anh kể chi tiết vụ án cho em nghe không."
Anh nhướng mày, trông có vẻ xấu xa, lại rất ân cần hỏi: "Em có hứng thú nghe loại nào?"
Cố An đặt tay lên đầu gối, giống như một đứa trẻ mẫu giáo.
Mỗi chữ Giang Nghiễn nói ra, cô đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh, mắt thường cũng có thể thấy cô run lên.
Cố Trinh híp mắt: "Vậy nên, em hiểu ý anh hai chưa."
Cố An gật đầu thật mạnh.
Ở trường mà yêu đương thật sự quá nguy hiểm rồi, hu hu hu...
Thích chú cảnh sát vẫn tốt hơn!!!
Cô nắm chặt tay, giơ cao quyết tâm: "Không yêu sớm, bảo đảm bình an!"
Trên sofa, hai cảnh sát trẻ sau khi lừa dối thành công liếc nhau rồi đứng dậy.
Cố Trinh ngoài cười trong không cười nói: "Giải tán."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv