Chỉ Muốn Hôn Anh
Chương 7
Hơn nữa, lý lịch của anh rất ảo ma. Nghe bố nói, em họ nhỏ nhất này lúc nhỏ đam mê vật lý thiên văn, mơ ước trở thành nhà thiên văn học.
Chỉ là khi còn thiếu niên, anh bị bắt cóc, không ai biết anh đã trải qua những gì trong khoảng thời gian đó. Khi mọi người lo lắng liệu anh có bị ám ảnh tâm lý không, thì anh lại điền nguyện vọng đại học vào trường trực thuộc Bộ Công an.
Rất nhiều người gặp chuyện không may sẽ để lại bóng ma suốt đời.
Nhưng Giang Nghiễn thì khác, anh vẫn tương lai tươi sáng, quần là áo lượt, chí khí hăng hái.
"Ninh Ninh, lại đây giúp mẹ, đừng chơi điện thoại nữa."
"Mẹ, chờ chút, con đang nói lời tạm biệt với bạn cùng bàn."
Giang Ninh lè lưỡi: "Không phải bên ngoài lại bắt đầu mưa lớn à, nhà bạn ấy mất điện, anh trai bạn ấy lại đi công tác, giờ bạn ấy ở nhà một mình... Con lo cho bạn ấy."
"Có phải là bạn cùng bàn mới chuyển đến của con không?"
"Dạ!"
Giang Ninh vốn định hỏi Giang Nghiễn có biết anh trai của Cố An không, nhưng thấy Giang Nghiễn nhíu mày ngồi trên ghế sofa, xung quanh là từ trường người sống chớ đến gần, thực sự là một sát thần mặt ngọc.
Cô nghĩ mình nói quá nhiều làm phiền anh, nên ngoan ngoãn im lặng.
Giang Nghiễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu rơi tí tách, sự bực bội không biết từ đâu tới trong lòng anh dần dần tăng lên theo tiếng mưa rơi.
—
Một khay bánh trung thu còn ấm, Cố An ăn vài miếng, đột nhiên bụng dưới đau quặn lên.
Thì ra... là kỳ kinh nguyệt.
Cô cuộn mình lại thành một cục nhỏ trên ghế sofa, im lặng chờ cơn đau qua đi, nghe Giang Ninh kể rằng cô đã gặp chú út, mấy năm không gặp, chú út càng đẹp trai và cũng đáng sợ hơn...
Bất chợt mọi thứ đều không nhìn thấy nữa, tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ cũng chìm vào bóng tối. Tiếng gió và tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa lẫn vào nhau, như thể một giây sau ác quỷ sắp phá cửa sổ xông vào.
Điện thoại còn 10% pin.
Cố An nhắn tin giải thích tình hình với Giang Ninh rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện, nhỡ đâu Cố Trinh tìm cô.
Ký ức về ngày Trung thu, dường như không mấy tốt đẹp.
Hồi nhỏ cô sống với ông bà ngoại, sau này ông bà qua đời, cô được đón về nhà cậu.
Bố mẹ còn sống, vui vẻ xây dựng gia đình mới.
Cha mẹ ruột đều không quan tâm đến cô, còn cậu thì sẵn lòng chăm sóc cô, điều này khiến cô rất biết ơn.
Dù rằng có thể… cậu chỉ vì tiền nuôi dưỡng hàng tháng.
Cuộc gọi từ cha, cuộc gọi từ mẹ, cuộc gọi từ anh trai...
Trung thu năm nay, dù anh trai không ở bên, nhưng cô đã có nhà.
Ý nghĩ này khiến cô thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.
Cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cơn đau bụng cũng trở nên xa xôi.
Chuông cửa bất ngờ reo lên, như ảo giác trong mơ. Khi cô còn đang mơ hồ, chuông cửa lại vang lên rõ ràng lần nữa.
... Giờ này ai có thể đến nhỉ?
Có nên giả vờ như trong nhà có người không?
"Anh hai ơi, hình như có khách đến!"
Cố An nắm chặt tay, nhưng giọng vẫn run rẩy, kêu xong một câu này, cô mới làm bộ bình tĩnh hỏi qua cửa: "Xin hỏi ai đấy ạ?"
Bên ngoài có giọng nói lạnh lùng và thờ ơ, nghe như của một cậu ấm cao cao tại thượng: "Mở cửa, cảnh sát đây."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tim Cố An nhảy lên tận cổ rồi lại rơi xuống nặng nề.
Phòng khách không có đèn, không có nến, vì mưa lớn làm cửa sổ kính không lọt vào chút ánh sáng nào.
Giang Nghiễn bật đèn pin trên điện thoại, chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt.
"Sao anh còn bấm chuông cửa chứ?"
Giang Nghiễn nhớ lại giọng nói giả vờ mạnh mẽ của cô khi gọi "anh trai" để tự trấn an mình, giọng anh bất giác trở nên mềm mại hơn: "Sợ mở cửa bất ngờ làm em khóc."
"Ồ..." Cố An đau đến không thể đứng thẳng người: "Sao anh lại về vậy?"
"Quên mang sạc điện thoại," Giang Nghiễn tùy tiện bịa một lý do, đẩy hộp đồ ăn về phía cô: "Tiện thể mang cho em ít đồ ăn."
Anh tìm được nến từ nhà tổ họ Giang, ánh sáng mờ nhạt làm không gian ấm áp hơn.
Khuôn mặt trắng sứ của cô gái được chiếu sáng, khi nhìn vào mắt cô, sự phiền muộn trong lòng anh suốt buổi tối bỗng chốc tan biến như kỳ tích.
"Chọn món em thích ăn, không thích thì bỏ đi."
Đúng là một cậu ấm sống an nhàn sung sướng.
Những món ăn tráng miệng trước mặt đẹp đến nỗi cô không nỡ đụng vào, những món ăn mà cô không gọi tên được làm cô tròn xoe mắt.
Cố An híp mắt lại vì thỏa mãn: "Cảm ơn anh Giang Nghiễn."
Sau khi ăn xong, cô rửa sạch và lau khô hộp đồ ăn, gói ghém gọn gàng những món còn thừa, rồi lấy một chiếc chăn nhỏ cuộn mình vào một góc sofa.
"Sao em không lên lầu ngủ?"
Cố An không muốn nói rằng mình sợ tối, sợ nói ra sẽ khiến Giang Nghiễn vì chăm sóc cô mà ngại không muốn rời đi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh Giang Nghiễn, anh không đi à?"
Rõ ràng sợ muốn chết.
Giang Nghiễn thản nhiên đáp: "Đợi mưa tạnh bớt, lái xe dễ hơn."
Cố An không kìm được mà mỉm cười, giọng cô cũng mang theo ý cười ngọt ngào: "Vậy anh có thể kể cho em nghe một vụ án không bí mật được không?"
Anh là cảnh sát, anh trai cô cũng vậy, thiêng liêng không thể xâm phạm và xa vời không thể chạm tới.
Cô muốn hiểu hơn.
Giang Nghiễn bất lực, xoa xoa sống mũi thanh tú.
Đưa con nít đi học, mang đồ ăn cho con nít, giờ còn phải kể chuyện trước khi đi ngủ cho con nít nghe.
Ánh nến dìu dịu làm nhu hòa đường nét gương mặt anh, tinh tế đến mức khiến người ta động lòng.
"Ngày xưa có một đứa trẻ thiểu năng, được mẹ chăm sóc nhiều năm."
"Rồi bệnh của đứa trẻ thiểu năng đó có chữa khỏi không? Có giống như những người cùng tuổi không?"
Giang Nghiễn lạnh lùng phá vỡ tưởng tượng của cô, giọng nói mát lạnh nhưng nhẹ nhàng: "Một ngày nọ, nó chết, bị giết."
Cánh tay Cố An nổi da gà.
Giang Nghiễn bỏ qua những thông tin quan trọng và bí mật, nghe như một câu chuyện nghìn lẻ một đêm về thế giới khác.
Cô gái bên cạnh lấy chiếc chăn nhỏ quấn mình thành một cục tròn, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
"Vậy là mẹ của đứa trẻ thiểu năng, vì lo lắng sau này không ai chăm sóc con mình, đã tự tay giết chết con mình đúng không?"
"Giết xong rồi, lại tự thú với cơ quan công an phải không?"
"Vậy cuối cùng thì sao?"
"Bị kết án thế nào?"
"Không biết."
"Chuyện xưa kể xong rồi."
Phần sau anh không muốn nhắc đến.
Những mặt tối mà anh đã từng thấy, cô cả đời sẽ không bao giờ nhìn thấy.
Thế giới này phức tạp và tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Khi đèn bật sáng, Cố An theo phản xạ quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt ấy hiện lên vẻ dịu dàng vốn có, đen trắng rõ ràng và có màu sắc mềm mại, đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, mà giờ đây chúng đang nhìn cô một cách lặng lẽ, không biết anh đang nghĩ gì.
Anh đã ở bên cô suốt cả đêm.
Trong đêm không biết bao giờ đèn sẽ sáng trở lại.
Trong đêm Trung thu mưa bão này.
Giang Nghiễn đứng dậy, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã không còn phẳng phiu như lúc ra ngoài, cổ áo mở hai cúc, từ góc nhìn của cô có thể thấy xương quai xanh làm người ta phải nghĩ sâu xa, đường nét yết hầu rõ ràng, mạnh mẽ.
Chỉ trong vài giây, anh lại trở về dáng vẻ cậu chủ lạnh lùng thường ngày, lười biếng nói: "Không còn sớm nữa."
Thấy cô không phản ứng, anh hơi cúi người, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống. Người anh thanh mảnh, mặt trắng trẻo, mặc áo sơ mi và quần tây, nhìn như một kẻ cấm dục nhưng... lại có vẻ nhã nhặn hư hỏng.
Và ngay lập tức, ngón tay của kẻ nhã nhặn hư hỏng ấy nhẹ nhàng véo mũi cô, giọng điệu thờ ơ, ánh mắt không chút kiêng dè.
"Em bé tò mò, đi ngủ được rồi."
Chỉ là khi còn thiếu niên, anh bị bắt cóc, không ai biết anh đã trải qua những gì trong khoảng thời gian đó. Khi mọi người lo lắng liệu anh có bị ám ảnh tâm lý không, thì anh lại điền nguyện vọng đại học vào trường trực thuộc Bộ Công an.
Rất nhiều người gặp chuyện không may sẽ để lại bóng ma suốt đời.
Nhưng Giang Nghiễn thì khác, anh vẫn tương lai tươi sáng, quần là áo lượt, chí khí hăng hái.
"Ninh Ninh, lại đây giúp mẹ, đừng chơi điện thoại nữa."
"Mẹ, chờ chút, con đang nói lời tạm biệt với bạn cùng bàn."
Giang Ninh lè lưỡi: "Không phải bên ngoài lại bắt đầu mưa lớn à, nhà bạn ấy mất điện, anh trai bạn ấy lại đi công tác, giờ bạn ấy ở nhà một mình... Con lo cho bạn ấy."
"Có phải là bạn cùng bàn mới chuyển đến của con không?"
"Dạ!"
Giang Ninh vốn định hỏi Giang Nghiễn có biết anh trai của Cố An không, nhưng thấy Giang Nghiễn nhíu mày ngồi trên ghế sofa, xung quanh là từ trường người sống chớ đến gần, thực sự là một sát thần mặt ngọc.
Cô nghĩ mình nói quá nhiều làm phiền anh, nên ngoan ngoãn im lặng.
Giang Nghiễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu rơi tí tách, sự bực bội không biết từ đâu tới trong lòng anh dần dần tăng lên theo tiếng mưa rơi.
—
Một khay bánh trung thu còn ấm, Cố An ăn vài miếng, đột nhiên bụng dưới đau quặn lên.
Thì ra... là kỳ kinh nguyệt.
Cô cuộn mình lại thành một cục nhỏ trên ghế sofa, im lặng chờ cơn đau qua đi, nghe Giang Ninh kể rằng cô đã gặp chú út, mấy năm không gặp, chú út càng đẹp trai và cũng đáng sợ hơn...
Bất chợt mọi thứ đều không nhìn thấy nữa, tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ cũng chìm vào bóng tối. Tiếng gió và tiếng mưa ngoài cửa sổ hòa lẫn vào nhau, như thể một giây sau ác quỷ sắp phá cửa sổ xông vào.
Điện thoại còn 10% pin.
Cố An nhắn tin giải thích tình hình với Giang Ninh rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện, nhỡ đâu Cố Trinh tìm cô.
Ký ức về ngày Trung thu, dường như không mấy tốt đẹp.
Hồi nhỏ cô sống với ông bà ngoại, sau này ông bà qua đời, cô được đón về nhà cậu.
Bố mẹ còn sống, vui vẻ xây dựng gia đình mới.
Cha mẹ ruột đều không quan tâm đến cô, còn cậu thì sẵn lòng chăm sóc cô, điều này khiến cô rất biết ơn.
Dù rằng có thể… cậu chỉ vì tiền nuôi dưỡng hàng tháng.
Cuộc gọi từ cha, cuộc gọi từ mẹ, cuộc gọi từ anh trai...
Trung thu năm nay, dù anh trai không ở bên, nhưng cô đã có nhà.
Ý nghĩ này khiến cô thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.
Cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cơn đau bụng cũng trở nên xa xôi.
Chuông cửa bất ngờ reo lên, như ảo giác trong mơ. Khi cô còn đang mơ hồ, chuông cửa lại vang lên rõ ràng lần nữa.
... Giờ này ai có thể đến nhỉ?
Có nên giả vờ như trong nhà có người không?
"Anh hai ơi, hình như có khách đến!"
Cố An nắm chặt tay, nhưng giọng vẫn run rẩy, kêu xong một câu này, cô mới làm bộ bình tĩnh hỏi qua cửa: "Xin hỏi ai đấy ạ?"
Bên ngoài có giọng nói lạnh lùng và thờ ơ, nghe như của một cậu ấm cao cao tại thượng: "Mở cửa, cảnh sát đây."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tim Cố An nhảy lên tận cổ rồi lại rơi xuống nặng nề.
Phòng khách không có đèn, không có nến, vì mưa lớn làm cửa sổ kính không lọt vào chút ánh sáng nào.
Giang Nghiễn bật đèn pin trên điện thoại, chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt.
"Sao anh còn bấm chuông cửa chứ?"
Giang Nghiễn nhớ lại giọng nói giả vờ mạnh mẽ của cô khi gọi "anh trai" để tự trấn an mình, giọng anh bất giác trở nên mềm mại hơn: "Sợ mở cửa bất ngờ làm em khóc."
"Ồ..." Cố An đau đến không thể đứng thẳng người: "Sao anh lại về vậy?"
"Quên mang sạc điện thoại," Giang Nghiễn tùy tiện bịa một lý do, đẩy hộp đồ ăn về phía cô: "Tiện thể mang cho em ít đồ ăn."
Anh tìm được nến từ nhà tổ họ Giang, ánh sáng mờ nhạt làm không gian ấm áp hơn.
Khuôn mặt trắng sứ của cô gái được chiếu sáng, khi nhìn vào mắt cô, sự phiền muộn trong lòng anh suốt buổi tối bỗng chốc tan biến như kỳ tích.
"Chọn món em thích ăn, không thích thì bỏ đi."
Đúng là một cậu ấm sống an nhàn sung sướng.
Những món ăn tráng miệng trước mặt đẹp đến nỗi cô không nỡ đụng vào, những món ăn mà cô không gọi tên được làm cô tròn xoe mắt.
Cố An híp mắt lại vì thỏa mãn: "Cảm ơn anh Giang Nghiễn."
Sau khi ăn xong, cô rửa sạch và lau khô hộp đồ ăn, gói ghém gọn gàng những món còn thừa, rồi lấy một chiếc chăn nhỏ cuộn mình vào một góc sofa.
"Sao em không lên lầu ngủ?"
Cố An không muốn nói rằng mình sợ tối, sợ nói ra sẽ khiến Giang Nghiễn vì chăm sóc cô mà ngại không muốn rời đi, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Anh Giang Nghiễn, anh không đi à?"
Rõ ràng sợ muốn chết.
Giang Nghiễn thản nhiên đáp: "Đợi mưa tạnh bớt, lái xe dễ hơn."
Cố An không kìm được mà mỉm cười, giọng cô cũng mang theo ý cười ngọt ngào: "Vậy anh có thể kể cho em nghe một vụ án không bí mật được không?"
Anh là cảnh sát, anh trai cô cũng vậy, thiêng liêng không thể xâm phạm và xa vời không thể chạm tới.
Cô muốn hiểu hơn.
Giang Nghiễn bất lực, xoa xoa sống mũi thanh tú.
Đưa con nít đi học, mang đồ ăn cho con nít, giờ còn phải kể chuyện trước khi đi ngủ cho con nít nghe.
Ánh nến dìu dịu làm nhu hòa đường nét gương mặt anh, tinh tế đến mức khiến người ta động lòng.
"Ngày xưa có một đứa trẻ thiểu năng, được mẹ chăm sóc nhiều năm."
"Rồi bệnh của đứa trẻ thiểu năng đó có chữa khỏi không? Có giống như những người cùng tuổi không?"
Giang Nghiễn lạnh lùng phá vỡ tưởng tượng của cô, giọng nói mát lạnh nhưng nhẹ nhàng: "Một ngày nọ, nó chết, bị giết."
Cánh tay Cố An nổi da gà.
Giang Nghiễn bỏ qua những thông tin quan trọng và bí mật, nghe như một câu chuyện nghìn lẻ một đêm về thế giới khác.
Cô gái bên cạnh lấy chiếc chăn nhỏ quấn mình thành một cục tròn, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
"Vậy là mẹ của đứa trẻ thiểu năng, vì lo lắng sau này không ai chăm sóc con mình, đã tự tay giết chết con mình đúng không?"
"Giết xong rồi, lại tự thú với cơ quan công an phải không?"
"Vậy cuối cùng thì sao?"
"Bị kết án thế nào?"
"Không biết."
"Chuyện xưa kể xong rồi."
Phần sau anh không muốn nhắc đến.
Những mặt tối mà anh đã từng thấy, cô cả đời sẽ không bao giờ nhìn thấy.
Thế giới này phức tạp và tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Khi đèn bật sáng, Cố An theo phản xạ quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt ấy hiện lên vẻ dịu dàng vốn có, đen trắng rõ ràng và có màu sắc mềm mại, đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, mà giờ đây chúng đang nhìn cô một cách lặng lẽ, không biết anh đang nghĩ gì.
Anh đã ở bên cô suốt cả đêm.
Trong đêm không biết bao giờ đèn sẽ sáng trở lại.
Trong đêm Trung thu mưa bão này.
Giang Nghiễn đứng dậy, chiếc áo sơ mi trắng trên người đã không còn phẳng phiu như lúc ra ngoài, cổ áo mở hai cúc, từ góc nhìn của cô có thể thấy xương quai xanh làm người ta phải nghĩ sâu xa, đường nét yết hầu rõ ràng, mạnh mẽ.
Chỉ trong vài giây, anh lại trở về dáng vẻ cậu chủ lạnh lùng thường ngày, lười biếng nói: "Không còn sớm nữa."
Thấy cô không phản ứng, anh hơi cúi người, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống. Người anh thanh mảnh, mặt trắng trẻo, mặc áo sơ mi và quần tây, nhìn như một kẻ cấm dục nhưng... lại có vẻ nhã nhặn hư hỏng.
Và ngay lập tức, ngón tay của kẻ nhã nhặn hư hỏng ấy nhẹ nhàng véo mũi cô, giọng điệu thờ ơ, ánh mắt không chút kiêng dè.
"Em bé tò mò, đi ngủ được rồi."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv