Đúng là mấy tháng trước cậu rất mập, chỗ nào cũng tràn đầy mỡ thừa, mắt kính thì dày như miếng ve chai, đôi mắt nhỏ xíu như hạt mè.
Hầu như trừ dắt chó đi dạo, mua đồ cho mẹ, suốt ngày cậu đều nhốt mình trong phòng đọc truyện, không ăn cơm, chỉ ăn vặt, tiền cậu dồn hết vào truyện nên không mua trà sữa nữa. Vì luyện tuyệt chiêu đọc truyện vượt địa hình xuyên phương tiện, cậu tận dụng máy chạy bộ trong nhà, mỗi ngày chạy 30 đến 45 phút.
Cách giảm cân của Lê Thanh Tuyền có chút tiêu cực, tốt nhất vẫn nên ăn kiêng theo set, tập theo hướng dẫn, chậm rãi xuống kí, an toàn sức khỏe quan trọng nhất.
Còn về phần đôi mắt này, mới đây cậu chuyển sang dùng kính áp tròng, chiếc kính có gọng thứ 13 của cậu đã bị đống sách đè nát rồi.
Cậu chớp chớp đôi mắt, tuy chưa quen nhưng không đến nỗi không dùng được.
"Tao vẫn là tao, không khác lắm."
Chỉ tụi bây được đẹp trai, không cho tao đẹp trai à?
Ba người Nhiếp Diên liếc mắt nhìn nhau, đối diện gương mặt xinh đẹp như hoa, không thốt ra một chữ tục tĩu nào.
Sức mạnh của sắc đẹp là đây sao!
Lê Thanh Tuyền đi vài bước, thúc giục: "Trễ bây giờ, lẹ lên."
Nhiếp Diên và Nghiêm Trạch trước sau đuổi kịp hai thằng bạn.
Dù Lê Thanh Tuyền có đẹp gái hơn đi chăng nữa, nó vẫn là đực!
_________
Trường cấp ba Lê Hồng Phong.
Trước cổng trường đông nghịt người, có phụ huynh, có học sinh, có người qua đường. Con đường rộng lớn cũng chỉ còn một lối đi nhỏ, siêu xe các loại ra ra vào vào dẫn đến tắc nghẽn giao thông.
Không những đông mà còn ồn.
Bốn người Lê Thanh Tuyền đi xe nhà Nghiêm Trạch tới trường. Vì tắc đường, tài xế thả cả bọn ở đường lớn rồi lái đi cho trống chỗ.
Nghiêm Trạch lại lần nữa xem đồng hồ, hơi thả lỏng: "Hên quá, chưa trễ giờ." 6 giờ 50 phút, một con số tròn trịa làm sao.
Hứa Xuyên đi trước mở đường, cười nhạo: "Mày xem đồng hồ nữa thì trễ thật đó, nhanh cái chân lên."
Bốn người theo dòng người tiến vào cổng trường, Lê Thanh Tuyền thính tai tinh mắt phát hiện ra bọn họ đang bị rất nhiều nữ sinh lẫn nam sinh nhìn chằm chằm.
Nhiếp Diên, Hứa Xuyên và Nghiêm Trạch làm như không phát giác, bình thường đi đứng.
Ờ hơ, ba đứa này lại làm màu.
Mấy nữ sinh nhịn không được lớn giọng gọi.
"A a a!"
"Tứ đại hoàng tử!"
"Mấy anh hoàng tử của em!"
"Đẹp trai quá!"
Lê Thanh Tuyền muốn đội quần, xấu hổ muốn chết.
Cái gì mà hoàng tử, biết người ta thích lắm không! A hi hi!
Cậu liếc ba thằng bạn hoàng tử: "Tụi bây không ngượng à?"
Ba người: "..." Họ không thấy ngại, nhưng bị cậu hỏi thẳng thừng thì bây giờ muốn đội quần thật.