Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 100


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Không biết tại sao hắn lại nhớ trước kia từng có con mèo hoang nhỏ chạy vào trong doanh trại ăn uống.

Dù ăn đồ của quân lính nấu nhưng nó luôn dửng dưng với mọi người, kiêu ngạo không chịu cho ai chạm vào mình, khiến người ta cảm thấy như tấm lòng của mình đã uổng phí.

Nhưng một khi đã quen với con người, xa cách mấy ngày rồi gặp lại, vừa nhìn thấy mình nó sẽ phấn khích dụi vào chân, lăn qua lăn lại, phơi cái bụng ra.

Khi nghĩ như vậy......

"Ta...... ta không nói gì cả," Phượng Quan Hà xoa đầu mày, cố gắng tập trung lại, "Về vụ ám sát năm ngoái, có lẽ Hoàng Thượng muốn hỏi ta liệu đằng sau Giản gia có ai khác không. Nhưng ta thấy quan hệ giữa hai nhà Giản Tân cũng không phải bí mật gì với Hoàng Thượng, nên ta......"

"Nên ngươi nói không?" Tần Nguyệt Oánh mở to mắt nhìn hắn.

"......" Phượng Quan Hà im lặng.

"Tân gia ngày nào cũng chơi xấu sau lưng ngươi, cơ hội tốt như vậy ở trước mặt mà ngươi lại không trân trọng?"

"Nhưng ta thấy......"

Phượng Quan Hà cau mày, còn chưa tỉnh táo hẳn nên nhất thời không biết diễn đạt thế nào.

Hắn thấy hai má nàng phồng lên như con cá nóc, trong lòng hắn có chút hoảng hốt, sợ quan hệ giữa hai người không cẩn thận lại quay về điểm xuất phát.

Phượng Quan Hà nảy ra một ý tưởng ngốc nghếch.

Hắn đưa tay ra xoa nhẹ đầu nữ nhân bé nhỏ mấy cái ——

Tần Nguyệt Oánh ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.

===

"Sao ngươi lại xoa đầu bổn cung?" Tần Nguyệt Oánh thấy hành động này của hắn đúng là ngu ngốc, "Bổn cung không phải mèo."

"Vậy ư?" Trong lòng Phượng Quan Hà hụt hẫng, "Oánh Oánh không làm mèo nhỏ của ta nữa ư?"

Tần Nguyệt Oánh cảm thấy logic này rất kỳ quái.

"Làm mèo của ngươi thì phải chịu bị ngươi xoa đầu à?" Vẻ mặt nàng rất miễn cưỡng.

Nếu ở bên ngoài thì chẳng phải rối hết tóc tai sao?

Nếu bị sờ nhiều năm thì chẳng phải hói luôn hay sao?

"Vậy ta có thể sờ nơi nào?"

Vẻ mặt Phượng Quan Hà rất ngay thẳng, hắn cảm thấy câu hỏi này thuận theo tự nhiên đến mức có vẻ kỳ lạ.

Tần Nguyệt Oánh nhìn hắn như nhìn quỷ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt kia lại biến thành chấp nhận và chờ mong.

===

Phượng Quan Hà dùng cái đầu mới tỉnh ngủ của mình suy nghĩ một lúc mới hiểu ra nàng đã hiểu lầm.

Đang muốn đứng dậy thì cúi đầu lại thấy bộ ngực nặng trĩu đè lên người mình, thắt lưng hắn đột nhiên tê rần, không đứng dậy nổi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm màn giường, tuyệt vọng nói: "Để ta đứng lên đã."

"Ta không đấy."

Phượng Quan Hà bị đè nặng, ngay cả tiếng thở dài cũng không thông: "Ta đói rồi."

Hắn thề với trời là đói thật chứ không phải muốn trốn tránh chuyện gì.

"Vậy phải làm sao đây? Phòng bếp hết sạch đồ ăn rồi, chỉ còn thịt sống chuẩn bị cho Cục Than thôi."

"Có thể bí mật nhóm lửa."

"Ta cũng muốn ăn," Tần Nguyệt Oánh vui vẻ ngồi dậy từ trên người hắn, cái mông ấn vào nơi mấu chốt, "Oánh Oánh muốn một cái đùi gà to."

Phượng Quan Hà hít một hơi thật sâu, vừa cảm thấy nửa người trên có thể cử động liền nhẹ nhõm ngồi dậy, vội vàng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

===

Đang thay y phục, Phượng Quan Hà thoáng thấy một cái đầu chó cạnh cửa, buồn rầu nhìn chằm chằm hai người.

Tần Nguyệt Oánh cũng thấy.

"Cục Than, lại đây," nàng vẫy tay, "Lại đây trông chừng cho cha mẹ, biết không?"

Khóe miệng Phượng Quan Hà giật giật, hiển nhiên hắn không định nhận đứa con trai hình chó này.

Nhưng vừa rồi hình như Oánh Oánh nói bọn họ là phu thê......?

Nghĩ như vậy, Phượng Quan Hà lại cảm thấy cách nói này cũng không có gì sai cả.

===

Đầu chó nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hai người họ, ánh mắt càng ưu thương hơn.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat