Bây giờ, hình ảnh cô trong lòng anh lại có sự thay đổi lớn......
Nhớ đến cuộc gọi video vừa rồi mà anh vẫn còn ngẩn người.
===
Phượng Quan Hà hút ba bốn hơi...... Anh không nghiện thuốc nặng, chẳng qua trong lòng phiền muộn nên vừa hút vừa nghĩ ngợi, điếu thuốc cháy rất chậm.
Anh cúi đầu, không biết đã là lần thứ mấy ảo não trong đêm nay.
Giữa hai chân cứng rắn......
Không mềm xuống được.
Thật đáng sợ, hình như anh đã nghiện một thứ khác còn hơn cả thuốc lá.
Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, cơ thể và khuôn mặt của cô...... từng thứ từng thứ đều quanh quẩn trong đầu không trốn tránh được.
Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, sự âu yếm đầu tiên, lần đầu tiên lên giường...
Rất nhiều hồi ức, dù tốt hay không, dù là thật hay tưởng tượng, đều tràn ngập trong tâm trí anh.
Nhưng cảnh lặp lại nhiều nhất vẫn là cảnh tượng khiến anh khiếp sợ vừa rồi.
Cô...... thoải mái đến mức phun nước.
Thoải mái như vậy thật sao? Thậm chí còn tự an ủi ngay trước mắt anh...
Phượng Quan Hà kẹp điếu thuốc trong tay, uể oải vuốt mặt, hô hấp bắt đầu nặng nề.
Cảm giác như chất lỏng ấy không phun lên camera mà thực sự phun lên mặt anh.
Phải rồi, đến giờ anh mới để ý đến vấn đề tồn tại trong cuộc hôn nhân bị ép chín này.
Trước khi kết hôn, anh chỉ coi cô như một cô bé hàng xóm cần được che chở, tính cách nghịch ngợm, ăn mặc thì táo bạo.
Thời gian tìm hiểu rất ngắn, kết hôn xong hai người cũng không có nhiều thời gian ở chung dưới một mái nhà để bồi đắp tình cảm.
Phải đến bây giờ, sau cuộc gọi video bị cắt đứt kia, Phượng Quan Hà mới chợt tỉnh ngộ.
Cô là người phụ nữ của anh, không phải sao?
Cô chắc chắn không phải em gái nhà bên cần anh bảo vệ. Phượng Quan Hà biết rất rõ, ánh mắt anh bây giờ có lẽ cũng giống ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào nhìn vợ mình.
Anh nhớ cô ấy.
Không phải muốn báo cáo hành trình rồi chúc nhau ngủ ngon như thường lệ.
Anh nhớ mọi thứ về cô. Muốn hôn cô, cùng cô làm tình, được cô ôm cổ và để mồ hôi chảy lên cơ thể cô, muốn...
·
Những suy nghĩ không đúng mực một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại.
Loại suy nghĩ tế nhị như vậy lẽ ra chỉ nên xuất hiện trong mơ của anh.
Vì sao bây giờ anh lại dám nghĩ đến chúng?
Phượng Quan Hà nhìn xuống, trong quần vẫn căng đầy.
Tất cả đều do lỗi của cô......
Dâm đãng.
===
Điện thoại kêu tinh tinh.
Phượng Quan Hà thấy ảnh đại diện của vợ mình ở giữa màn hình thì chợt giật mình, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc và vứt nó đi, xoa tay ấn vào màn hình.
Sau khi nhấc máy, anh mới nhận ra đó chỉ là một cuộc gọi bình thường.
Làm anh sợ bóng sợ gió.
"Ừ?" Anh áp điện thoại vào tai, một tay mở nắp chai nước khoáng và đổ số nước còn lại vào thùng rác.
"Chồng......" Đầu kia điện thoại vang lên âm thanh yếu ớt, "Chúng ta nói chuyện đi."
Phượng Quan Hà lập tức cứng đờ, lưng bất giác thẳng lên. Anh chợt có linh cảm mình sắp bị thanh lí.
Có lẽ, có lẽ... kết hôn được một thời gian, cuối cùng cô cũng nhận ra hôn nhân với quân nhân không giống như mình tưởng tượng?
Kìm nén sự bất an, anh hỏi đầu bên kia: "Nói chuyện gì?"
(Editor: sorry mn đã mong chờ, tui quên mất những chương siêu zăm siêu ngậy phải hết phân cảnh video call này mới đến :( bù lại tui đăng nhiều chương lên nè)