"Lại gần thêm một chút." Phượng Quan Hà ngậm thuốc lá đáp lại, xem như đồng ý.
Dẹp những suy nghĩ lung tung sang một bên, lúc này anh chỉ muốn xem dâm huyệt của vợ mình bị cắm thế nào.
Nhưng anh không ngờ thứ để sát vào màn hình không phải tay cô mà là hai bàn chân trắng mềm.
Lòng bàn chân mịn màng sạch sẽ của cô đối diện với ống kính, tiến lại gần anh không chút e dè. Mặt Phượng Quan Hà đột nhiên trở nên khô nóng và đỏ bừng khi nhìn những ngón chân nhỏ nhắn dễ thương ấy.
Anh chưa kịp phản ứng lại và thưởng thức kỹ thì hai bàn chân nhỏ lại biến mất khỏi màn hình, dường như đã móc vào giá đỡ phía sau điện thoại. Camera ngày càng gần nơi giữa hai chân cô, cái khe hồng hào chảy ròng ròng nước gần như đập vào mặt anh.
"Đã gần chưa?" Tần Nguyệt Oánh do dự hỏi, sợ mình biểu hiện không tốt. Không được chủ nhân mắng mấy câu khiến cô thấy ngứa âm hộ quá.
Phượng Quan Hà cười một tiếng không rõ cảm xúc, vừa tưởng tượng cảnh cô dùng bàn chân nhỏ quắp đầu anh úp vào âm hộ của mình mà dương vật đã cứng đến phát đau.
Anh nhớ lại giấc mơ ướt át của mình lúc nửa đêm, tàn thuốc rơi xuống tay mà anh cũng không hay biết.
Đột nhiên anh hỏi: "Liếm bướm cho em, được không?"
"A?"
Hai môi huyệt rõ ràng co rúm lại, bị dương vật giả đập "bang bang" rồi văng nước phùn phụt.
"Lướt xuống nữa," Phượng Quan Hà phủi tàn thuốc rồi thở ra một hơi, bình tĩnh chỉ đạo, "Liếm chân thì sao? Vợ."
Anh càng bình tĩnh thì thân dưới càng cương cứng.
"Nhét nó vào đi."
Cô gái nhỏ ở đầu bên kia không còn nghĩ được gì nữa, mặc dù không đáp lại hai câu hỏi của anh nhưng nghe lệnh xong cô vẫn lập tức nhét dương vật dày cộm vào lỗ dâm.
Bên trong rất ẩm ướt và trơn trượt nên có thể đút vào ngay, lỗ dâm hừng hực quyết tâm ăn hết cả cây chỉ trong một lượt.
Nhưng hóa ra cô vẫn đánh giá bản thân quá cao. Lỗ dâm vừa bị dương vật giả kéo căng thì hai mép âm hộ đã co giật mất kiểm soát. Cô ưỡn eo lên như bị điện giật, cơn tê khiến cô không thể nằm yên trên giường, thậm chí khi lên cao trào vẫn giữ nguyên tư thế nâng eo ấy, đúng là kiểu tạo dáng hèn hạ mà chỉ loại gái điếm mới có.
"Em thật sự thích thế này nhỉ." Tiếng kêu to dâm đãng vang lên bên tai, Phượng Quan Hà có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô, anh đoán cô thậm chí còn không nghe thấy mình đang nói gì.
Nhưng anh vẫn nói tiếp: "Nợ tôi hai lần rồi, phải làm sao đây hả, đồ điếm cái?"
Nợ nần không phải thói quen tốt. Phượng Quan Hà lặng lẽ thở dài, nhìn chằm chằm âm hộ của cô.
Nó đã được nhét đầy, những chiếc máy vô tình không quan tâm đến sự sống chết của con điếm thấp hèn mà chỉ chuyên tâm làm tròn trách nhiệm đâm vào âm đạo.
Hít một hơi nữa rồi kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, anh quyết định làm hòa với cô gái điếm đáng yêu và giúp đỡ cô một chút.
"Nhìn tôi."
Anh bật camera lên, để màn hình hướng vào dương vật dựng cao của mình.
"A...... chủ nhân, dương vật......" Cô gái điếm lẩm bẩm đứt quãng.
"Có thích được đụ không?" Anh nắm lấy chiếc cặc lừa của mình và bắt đầu loát động.
"A...... thích, thích làm gái điếm, Oánh Oánh......"
"Thích cái này không?"
"Muốn, a...... ăn nó, mau cho Oánh Oánh, cặc lớn của chồng......"
"Liếm em rồi đụ chết em được không? Con điếm nhỏ."
"A...... được hết......"
"Hừ, cho em hết, xuất tinh khắp người em, tiểu vào bên trong, trói vào vệ sinh làm bồn cầu, chỉ cần tinh dịch là có thể đút no em."
"Ưm...... đầy, đầy rồi......"
"Con điếm này!" Góc quay đột nhiên phóng to, đầu khất đỏ thẫm to tròn hiện rõ trên màn hình, "Ai đang đụ em đây?"
"A a a a a a chồng em, chồng đang đụ em...... chậm thôi, dập mạnh đi, bướm dâm...... hức...... cặc lớn, cho em, em muốn liếm nó......"
Cảm thấy lực rung bên trong chưa đủ, cô lại đưa tay xuống nắm lấy gốc dương vật giả rồi đâm mạnh vào, nhưng cũng chỉ chịu nổi hai ba cú......
"Ưm a! Văng, văng rồi...... hức, bướm em bị chủ nhân đụ văng rồi......"
Bụng cô bị đâm lồi to khủng khiếp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đang lên đỉnh vẫn mê loạn tươi cười.
"Tất cả...... xịt hết lên mặt chồng!"
Ngón tay trắng bóc của cô vạch mép âm hộ ra, hột le cỡ quả nho có màu đỏ như trái chín rung rinh phía trên khiến người ta thật muốn bóp nát nó.
Và cô cũng thật sự làm vậy.
Tình triều vừa rút đi thì sóng thần lại ập đến, mất một lúc rất lâu cô không phát ra âm thanh nào.