Người pha chế cũng cảm thấy sượng sùng. Mặc dù cách trang điểm của cô ấy khá trung tính nhưng thật ra cô ấy cũng là phụ nữ...
Thiều Phương đỡ Tần Nguyệt Oánh đi, giám đốc Từ đi theo bên cạnh hai người.
"Cô khó chịu ở đâu không, có muốn nôn ra không?" Thiều Phương quan tâm hỏi.
Tần Nguyệt Oánh nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng hơi thất vọng khi chỉ thấy hai người họ đến.
Nhưng thư ký của ngài Từ rất ân cần săn sóc, nói chuyện cũng gần gũi làm cô rất có cảm tình.
Cô bám vào tay Thiều Phương, khuôn mặt đỏ hồng vì say nở nụ cười ngọt ngào với cô ấy, Thiều Phương nhìn mà tim đập thình thịch, da gà nổi cả lên.
Cô ấy sắp bị bẻ cong mất rồi!
Sau khi nhấn nút lên, Thiều Phương lại lén quay đầu nhìn xung quanh một lượt rồi mới hạ giọng nói với Tần Nguyệt Oánh: "Cô và anh chàng mặc quân phục đó.... đã nói những gì với nhau?"
Ban nãy anh quân nhân kia ngồi ngay bên cạnh, đến khi lo xong việc Thiều Phương mới thấy hành động của mình thật sự không ổn.
Ngộ nhỡ người đàn ông đó âm thầm nghe rồi nửa đêm lén lút đến phòng thư ký Tần thì sao? Chưa bàn đến việc hai người này tự nguyện hay không, nhưng nếu đàn ông làm liều mà không đeo bao thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phía nữ.
Tần Nguyệt Oánh khịt mũi, lắc đầu.
Chồng cô không tới đón làm cô đau lòng quá.
"Vậy là anh ta không biết số phòng của cô phải không?" Thiều Phương lo lắng hỏi.
Tần Nguyệt Oánh lại lắc đầu, cô còn lâu mới nói cho anh biết!
Lúc này Thiều Phương đã hoàn toàn yên tâm, nhưng đồng thời cũng có chút khó hiểu, chẳng phải hồi chiều trong phòng họp hai người họ vẫn còn hôn nhau say đắm sao?
"Hai người chia tay rồi à?" Cô hỏi nhỏ.
"Tôi đá anh ta rồi!" Tần Nguyệt Oánh bi phẫn nói lớn, "Ai thèm thích cái người...... hức, cái người ra sớm đó!"
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra. Thiều Phương và giám đốc Từ nhìn người bên trong, biểu tình đều trở nên vi diệu.
Tần Nguyệt Oánh hồn nhiên không phát hiện ra, cô cúi đầu bám lên người Thiều Phương đi vào trong.
"Đi thang máy nào...... hehe, Oánh Oánh đi thang máy."
Tần Nguyệt Oánh rất hào hứng, từ nhỏ cô đã thích đi thang máy ngắm cảnh.
Thiều Phương cố ý kéo cô nhưng vẫn không ngăn được cô đâm đầu vào miệng hổ, cuối cùng Thiều Phương cũng bị cô kéo vào cùng.
Nhìn khuôn mặt u ám của Phượng Quan Hà, cô ấy lễ phép nở nụ cười gượng gạo, trong lòng thầm cầu nguyện cửa thang máy cách âm rất tốt, "người ra sớm" nào đó chắc sẽ không nghe thấy gì.
Giám đốc Từ cũng có vẻ xấu hổ, sau khi tỉnh rượu, cảnh tượng anh ta ôm đùi ai đó và gọi ông nội vẫn còn hiện rõ trong đầu. Chưa kể vừa nãy anh ta còn nghe thấy hai cô thư ký thì thầm mấy lời kỳ quái gì đó - trong hai người đàn ông mặc quân phục xanh, ai là người ra sớm hơn?
Chắc không thể là người trước mặt anh ta nhỉ?
Cuối cùng, Thiều Phương và giám đốc Từ đều im lặng, không hẹn mà cùng quay người đi, từng người lần lượt nhấn nút xuống tầng.
Tần Nguyệt Oánh vui vẻ bám vào lan can phía sau. Khung cảnh thành phố về đêm dưới chân dần thu nhỏ lại, cô rất thích cảm giác này.
Ngắm nghía một lúc, cô chợt cảm thấy đôi giày da bên cạnh chân mình trông quen quen.
Sao người này lại mặc quần màu xanh lục?
Bộ não đã đờ đẫn vì rượu của cô lúc này mới muộn màng điều khiển cô ngẩng đầu lên.
"Ấn tầng 37 giúp tôi, cảm ơn."
Phượng Quan Hà lạnh lùng nói rồi lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhưng vẫn không có biểu cảm gì.
Nhưng mà, vì sao, bây giờ anh mới ấn số tầng?
Tần Nguyệt Oánh nhìn mặt anh, bộ não hoạt động một lúc rồi rút ra một kết luận, hình như chồng cố ý đến tầng này trước để đón cô.
Hiểu lầm chồng mất rồi.
Cô tỏ ra hơi áy náy nhưng Phượng Quan Hà lại phớt lờ.
Anh cúi đầu, gõ điện thoại một lúc rồi tắt đi. Điện thoại của Tần Nguyệt Oánh gần như cùng lúc cũng kêu lên.
Lúc cô mở tin nhắn ra xem thì anh đã vượt qua hai người trước mặt rồi sải bước đi ra ngoài.
Tần Nguyệt Oánh khóc không ra nước mắt, cô có cả một đống tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc gọi trong số đó cô thậm chí còn không nhớ mình đã cúp máy thế nào.
Chồng chắc chắn đang giận.
Cô bấm vào tin nhắn mới nhất, nội dung là ảnh chụp thẻ phòng của anh.
Văn bản đi kèm: 【 Lăn qua đây, đồ chó cái. 】
Hai chân cô run lên, suýt nữa khuỵu xuống, khuôn mặt đỏ bừng của cô tràn ngập tuyệt vọng.