Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 95


Trước Tiếp
Trước Tiếp


"Ai trả giá cao thì có được, đây là thông lệ mấy năm qua của ti Binh Mã," Phượng Quan Hà nhìn con chó to đen đang phấn khích nhưng không hề hay biết gì ngồi dưới chân hai người, "Nhưng phần lớn bạc thì được sung vào công khố của ti Binh Mã, Hoàng Thượng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện này."

Tần Nguyệt Oánh vui mừng gật đầu: "Ta biết Thiệu Ưng trong sạch, không hiểu mấy chuyện trắng đen mà."

Phượng Quan Hà: ?

Tần Nguyệt Oánh lại cúi người, cưng chiều xoa đầu Cục Than.

"Cục Than nhỏ, nương không mong con giúp nương tạo dựng quan hệ với quan, chỉ cần đời này con bình an là nương vui rồi."

Phượng Quan Hà: ??

Chưa gì đã nhận người nhà rồi?

Cục Than hiển nhiên cũng nghe hiểu lời Tần Nguyệt Oánh nói, nó đứng dậy phấn khích phe phẩy đuôi, thở hồng hộc, hai mắt sáng lên nhìn chủ nhân của mình.

Một lát sau, dường như nó cảm thấy chỉ đứng để chủ sờ cũng chưa đủ thỏa mãn nên lại nâng người lên, đặt hai chân trước lên gối chủ rồi dụi đầu mạnh hơn vào tay nàng.

Mà ngay khi Cục Than vừa đứng lên, Phượng Quan Hà trông thấy rõ.....

Có thứ gì đó không diễn tả được lủng lẳng trên bụng con chó đen to lớn này.

Sắc mặt của hắn lập tức xám xịt đến cực điểm.

Con mẹ nó, không ngờ lại còn là chó đực!

Tần Nguyệt Oánh vuốt ve Cục Than, trái tim nhỏ nhảy nhót.

Hôm nay hình như nàng có thể nói chuyện với phò mã một cách tự nhiên rồi, lời...... cũng nhiều hơn một chút.

Cục Than nhỏ đúng là ngôi sao may mắn của nàng mà!

Nàng vẫn không dám nhìn hắn, lại vì đang mải suy nghĩ nên không nhận ra bầu không khí xung quanh đã thay đổi.

Nghĩ đến giá trị của Cục Than, Tần Nguyệt Oánh hỏi: "Vậy phò mã thấy ta nên gửi tặng hồng bao* cỡ bao nhiêu cho Thiệu Ưng?"

(*Chú thích: 红封 - hồng bao, phong bao màu đỏ đựng tiền, dùng để lì xì hoặc để cảm ơn, củng cố quan hệ)

Phượng Quan Hà không thể chịu nổi nữa.

"Còn gửi tiền cho Thiệu Ưng nữa ư?"

Chẳng phải nên đem trả con chó này lại hay sao?

Giọng hắn hơi to nên khiến Cục Than sợ hãi cụp tai xuống, thút thít đầy đáng thương.

Tần Nguyệt Oánh bối rối, ngẩng đầu nhìn hắn một cái cũng bị cái mặt đen như đít nồi của hắn dọa sợ.

"Phò mã làm sao vậy?" Vẻ mặt nữ nhân nhỏ thất vọng một cách rõ ràng, "Ngươi nói với ta nhiều như vậy, chẳng phải vì mong ta đừng mắc nợ Thiệu Ưng, phân biệt rõ công tư với hắn sao?"

Phượng Quan Hà nhìn Cục Than đang run rẩy, nghĩ thầm con chó này chắc chắn đang cố ý làm bộ tội nghiệp trước mặt Oánh Oánh. Nhưng cặp mắt phượng long lanh kia đang chăm chú nhìn hắn nên hắn buộc phải đè nén cơn giận trong lòng, gằn từng chữ một: "Chuyện này thì liên quan gì đến Thiệu Ưng đâu?"

Nếu hắn không nói vậy thì trông sẽ thật kỳ quặc.

Vì muốn Oánh Oánh không cảm thấy mình gây sự vô cớ nên hắn đành phải tìm cách diễn đạt như vậy.

Suy nghĩ hồi lâu, Phượng Quan Hà hít vào một hơi, ổn định lại cảm xúc.

"Oánh Oánh, chó...... con chó này, thật sự không hợp để người nuôi. Bây giờ nó ngoan ngoãn vậy thôi, nếu nó nổi điên, ngay cả ta cũng chưa chắc kéo lại được, người......"

Vẻ mặt nữ nhân nhỏ trông càng thất vọng.

"Phò mã nằm nhà chưa được bao lâu đã không chịu nổi rồi sao?"

Phượng Quan Hà rơi vào trầm mặc.

"Đã vậy thì bảo Hoàng Thượng tìm việc lặt vặt cho ngươi làm đi. Đừng suốt ngày nhàn rỗi quanh quẩn trong nhà rồi lại không vừa mắt ta và Cục Than!"

Tần Nguyệt Oánh hừ một tiếng, cầm tách trà quay người đi, không muốn nhìn hắn nữa.

Nàng thật sự không hiểu nổi.

Trước khi thành thân phò mã là người chính trực cỡ nào, vì sao chỉ sau vài ngày đã bắt đầu gây sự vô lý với một con chó nhỏ vô tội, không chịu nói lý lẽ tới nỗi này!

Người xưa có câu, hôn nhân là tấm gương phản chiếu những tâm hồn xấu xí.

Nhìn Cục Than đáng thương buồn rầu quỳ dưới đất, Tần Nguyệt Oánh đau lòng cực kỳ, nàng vẫy tay với nó.

"Cục Than, lại đây."

"Con yên tâm, con cứ sống thật tốt ở đây, nương sẽ không để người xấu đuổi con đi."

Phượng Quan Hà: ???

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat