Đêm Nay Em Ở Đức Linh Cáp

Chương 7


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Không sao ư?

Hi vọng là vậy.

Trì Niệm thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào trần nhà bắt đầu đếm cừu.

Mỗi khi buồn chán cậu lại làm vậy, nhưng lúc này chủ yếu là vì không có việc gì khác để giết thời gian. Điện thoại đã hết pin từ lâu, muốn nghe nhạc hay lướt mạng xã hội cũng không được, dù sao cũng chẳng có ai tìm cậu.

Mất liên lạc với thế giới hiện đại công nghệ phát triển, nghe có vẻ ngầu đấy chứ.

Vượt qua giai đoạn đầu bồn chồn, lo lắng khi pin điện thoại tụt xuống 60%, những ngày này Trì Niệm đắm mình trong gió trời Thanh Hải, ngược lại đã quen với cảm giác này: đi con đường của riêng mình, không cần điện thoại, không liên lạc với bất kỳ ai, cũng sẽ không bị ai tìm thấy, mặc kệ người khác nói này nói nọ.

Lúc này, vì buồn chán, cậu bắt đầu nghĩ, không biết Hề Sơn có dùng điện thoại không? Không biết là loại nào nhỉ...

Hay là mượn tạm sạc dự phòng với cáp sạc của anh...

Thôi, tiếp tục đếm cừu vậy.

Đếm đến con cừu thứ 145, cánh cửa phòng trực đột ngột mở ra từ bên trong, lời khuyên nhủ của viên cảnh sát lọt vào tai Trì Niệm: "... Đều là người đi đường, hơn thua với nhau làm gì?"

"Nếu đánh nhau thật thì theo quy định chắc chắn sẽ bị giam giữ, bị nhốt ở đây, chẳng phải rất bực bội sao?"

"Thôi bỏ đi, chuyện đến đây là kết thúc."

"Vâng, cảm ơn đồng chí cảnh sát."

Câu cuối cùng là do cô gái kia nói, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng, Trì Niệm không tin là có người nghe mà không động lòng.

Mấy người lần lượt bước ra khỏi phòng trực, gã béo mặt đỏ tía tai chắc chắn đã chịu thiệt, không nói không rằng bỏ chạy. Sau đó là Hề Sơn, cô gái váy trắng lẽo đẽo theo sau, khóe mắt còn hơi ửng hồng.

Thấy họ, Trì Niệm đứng dậy, không muốn người khác biết tên Hề Sơn nên cậu gọi "Anh" - dù sao Hề Sơn chắc chắn cũng không trẻ hơn cậu.

"À." Hề Sơn gật đầu với cậu, "Sao lại ở đây đợi tôi?"

Lúc này Trì Niệm mới nhìn rõ gương mặt cô gái váy trắng, mắt to, mặt trái xoan, lớp trang điểm hơi lem đi, càng khiến cô ấy trông yếu đuối hơn. Không hiểu sao Trì Niệm lại cảm thấy khó chịu, trong lòng dâng lên ý muốn ra oai với Hề Sơn.

Cậu liền kéo tay Hề Sơn, lôi anh đi ra ngoài: "Là tôi gọi cảnh sát đấy, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?"

Hề Sơn ngoan ngoãn đi theo cậu hai bước: "Được rồi, muốn tôi cảm ơn thế nào?"

Trong lời nói của anh hoàn toàn không còn để tâm đến chuyện vừa rồi và cô gái kia nữa, Trì Niệm thầm đắc ý, lại nghe thấy cô gái sau lưng rụt rè gọi Hề Sơn: "Này... anh gì ơi."

"Gọi tôi à?" Hề Sơn dừng lại, không hề nhận ra sắc mặt Trì Niệm trong nháy mắt đã tối sầm lại.

Cô gái rụt rè lại gần anh, tay cầm điện thoại sáng màn hình, đầu ngón tay di chuyển liên tục, do dự một lúc rồi ngẩng lên nhìn Hề Sơn: "Vừa rồi... vừa rồi thật sự cảm ơn anh, em... ở đây cũng không tiện nói nhiều, hay là... em thêm WeChat của anh, sau này có dịp mời anh ăn cơm nhé?"

Rõ ràng là muốn làm quen, Trì Niệm thở dài một hơi, cảm thấy thật ức chế.

Cô gái này trông cũng xinh xắn, chỉ nhìn cách ăn mặc là biết gia cảnh chắc cũng không tệ, chỉ cần là trai thẳng thì không ai có thể từ chối lời mời làm quen này – có lẽ anh ra mặt giúp đỡ cô ấy cũng là vì muốn làm quen.

Ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái trông thật long lanh, đáng yêu, đến Trì Niệm trong giây lát cũng không còn cảm thấy khó chịu với cô ấy nữa.

Cho số WeChat cũng chẳng có gì to tát mà nhỉ?

Nhưng Hề Sơn không hề lay động, vẻ mặt khó xử, như thể đây là chuyện khiến anh đau đầu: "À... WeChat, điện thoại tôi hết pin rồi, hay là thôi vậy. Hơn nữa, chúng ta người Nam kẻ Bắc, làm sao dễ dàng gặp lại lần hai."

Cô gái lấy hết can đảm nói: "Vậy... cho em xin số điện thoại được không?"

Câu nói thẳng thắn này đã dùng hết sự dè dặt của cô ấy, sau khi nói xong, cô ấy chờ đợi Hề Sơn cho mình một câu trả lời.

Lần này Hề Sơn không từ chối thẳng thừng, anh "ừ" một tiếng, sau đó đọc một dãy số, cũng không hỏi cô gái có nhớ hay không, cũng không đọc lại lần hai, mà trực tiếp khoác vai Trì Niệm bỏ đi.

Bàn tay đặt trên vai cậu vẫn khô ráo và ấm áp như lần đầu tiên kéo cậu dậy, Trì Niệm cười thầm trong lòng.

Hơi hả hê một chút.

Rõ ràng là rất biết ăn nói, vậy mà cứ giả vờ lạnh lùng.

Đi đến trước cửa tiệm tạp hóa, xác nhận gã đàn ông kia và cô gái muốn xin số liên lạc của Hề Sơn không đuổi theo nữa, Trì Niệm mới hoàn toàn thả lỏng, gỡ tay Hề Sơn đang khoác trên vai mình ra.

Hề Sơn trêu chọc cậu: "Giỏi thật đấy, còn biết cách đi tìm cảnh sát cơ."

Nhưng Trì Niệm sợ tiếp xúc thân thể quá lâu, cậu sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Cậu phớt lờ lời nói của Hề Sơn, cau mày, giả vờ trách móc anh không biết cách tán gái: "Đọc số điện thoại một lần như vậy ai mà nhớ nổi, anh có biết tán gái không vậy? Chẳng trách đến giờ vẫn ế."

"Không muốn quen thôi." Hề Sơn nói, vẻ mặt lạnh nhạt đến xa cách.

Anh đột nhiên trở thành một người khác, không còn vẻ hoạt bát, vui vẻ thường ngày, đôi lông mày sắc nét càng thêm lạnh lùng dưới ánh nắng, khi nói chuyện với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, trông thật lạnh lùng và xa cách.

Trì Niệm ngẩn người, không còn tâm trạng trêu chọc anh nữa, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy cô gái kia... cũng xinh mà."

"Không liên quan đến việc xinh hay không."

Vài chữ ngắn ngủi như muốn đóng băng cả không khí xung quanh.

Trì Niệm im bặt.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng cậu đúng là kiểu người dễ thỏa hiệp, chỉ cần người khác thay đổi sắc mặt là cậu sẽ luống cuống tay chân. Bạn trai cũ thích chê bai cậu về chuyện học hành và khả năng tự lập, bố mẹ thỉnh thoảng lại mang "con nhà người ta" ra so sánh. Lâu dần, Trì Niệm hình thành thói quen muốn lấy lòng người khác – ít nhất là không bị ghét bỏ và khinh thường.

Hề Sơn vừa nói như vậy, cậu suýt chút nữa rụt cổ lại, không dám hó hé gì, nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa hai người vừa mới tốt lên một chút.

Hề Sơn thực sự không thích kết bạn... dù chỉ là bạn bè bình thường.

Nếu không thì sao anh lại có thái độ như vậy chứ?

Vậy thì sau khi kết thúc chuyến đi này, Hề Sơn cũng sẽ không cho cậu số điện thoại đâu nhỉ?

Trì Niệm nghĩ linh tinh, lại một lần nữa chìm trong thất vọng. Nhưng lần này cậu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện "tương lai" nữa, chỉ mong sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi này có thể giữ được chút niềm vui.

Bỗng nhiên có ai đó vỗ vai cậu hai cái, Trì Niệm ngẩng đầu lên, theo phản xạ bị búng một cái vào trán: "Á!"

"Vừa nãy nghĩ gì thế, còn lẩm bẩm gì nữa kìa." Hề Sơn lại trở về là Hề Sơn vui vẻ, hoạt bát thường ngày, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng Trì Niệm không thể nào vui vẻ lại ngay được.

"Không có..."

Hề Sơn đứng trước cửa tiệm tạp hóa, cởi áo khoác ra khoác lên tay: "Ăn chút gì không?"

Trì Niệm: "Hả?"

Ánh mắt Hề Sơn như muốn nói cậu ngốc nghếch: "Không phải vừa nãy còn muốn tôi cảm ơn cậu sao?”

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat