Đêm Trắng
Chương 29
Trong lúc hai người trò chuyện, ba mẹ của Hữu Vinh cũng để mắt tới họ. Hàn Nguyệt và Thanh Phong nhìn nhau, nở một nụ cười hiểu ý, như thể thấy được sự quan tâm đặc biệt hiếm thấy của con trai mình với người khác giới.
Sau buổi ăn, không khí vẫn vui vẻ và ấm cúng. Ba mẹ Hữu Vinh mời Châu Anh ở lại chơi thêm một chút. "Con có thể ở lại lâu hơn không, Châu Anh?" Hàn Nguyệt thân thiện nói, nụ cười tươi trên môi.
Châu Anh nhìn xuống đồng hồ điện thoại, nhận ra đã gần hai giờ trưa. "Cảm ơn bác, nhưng con có việc quan trọng cần phải làm." Cô lịch sự từ chối, giọng điệu nhẹ nhàng.
Hàn Nguyệt gật gù, hiểu ý. "Bác hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau sớm."
"Chắc chắn rồi ạ." Châu Anh đáp, nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt.
Trong lúc đứng ở quầy tráng miệng, Hữu Vinh bận rộn đi tiếp rượu với các đối tác lớn. Bất ngờ, một người đàn ông mặc bộ vest sang trọng, với vẻ ngoài quyền lực, tiếp cận Châu Anh. Anh ta cầm hai ly rượu vang trên tay, ánh mắt sắc sảo.
"Xin chào, cô là Đinh Châu Anh phải không?" người đàn ông mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhưng có gì đó lén lút.
"Tôi nghe nhiều về cô từ Hữu Vinh. Anh ấy luôn nói về cô với sự ngưỡng mộ."
Châu Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Dạ, đúng vậy. Cảm ơn anh." cô đáp, cố giữ giọng điệu lịch thiệp.
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Thành Nam, làm trong lĩnh vực kinh doanh" anh ta nói, ánh mắt không rời khỏi cô, như thể đang đánh giá từng cử chỉ của cô. "Tôi có thể mời cô một ly không?"
Châu Anh khẽ lắc đầu. "Cảm ơn, nhưng tôi không uống rượu" Cô nói, cảm thấy có điều gì không ổn.
Khi thấy cô lắc đầu, anh ta vẫn không từ bỏ.
Thành Nam bước gần hơn, cố ý làm đổ rượu lên tay cô. "Ôi, tôi vô ý quá, xin lỗi." anh ta nói, giọng điệu có phần giá tạo.
Châu Anh cảm thấy sự khó chịu tràn lên, nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã vội vàng lấy khăn giấy ra, áp vào tay cô. Cử chỉ của lại vô cùng biến thái, một tay giữ lấy tay cô mà vân vê nhẹ, tay còn lại giả vờ lau đi những vết bẩn.
"Đừng lo, tôi sẽ làm sạch cho cô" hắn ta nói với nụ cười kém duyên.
Châu Anh không thể chịu đựng thêm, cô giật mạnh tay ra. "Xin lỗi, nhưng tôi không cần sự giúp đỡ của anh" cô đáp, giọng kiên quyết.
Nhưng lực giữ tay của Thành Nam quá mạnh, hắn ta chỉ cười và không buông. "Cô không cần phải khó chịu như vậy. Chúng ta chỉ đang trò chuyện mà thôi." hắn ta nói, giọng điệu đầy mỉa mai, siết chặt tay cô hơn nữa.
Châu Anh cảm thấy nỗi lo lắng và tức giận dâng lên. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi thật
sự không muốn nói chuyện với anh," cô nói, cố gắng lùi lại nhưng không thể thoát khỏi tay hắn.
Cuối cùng, Châu Anh hít một hơi sâu, lấy hết sức mạnh, đẩy mạnh tay ra. "Buông tôi ra!" Cô thét lên, không còn
kiên nhẫn nữa. Ánh mắt của cô thể hiện rõ sự tức giận và quyết tâm không để mình bị chèn ép.
Ngay lúcđó, bàn tay to lớn của Hữu Vinh nắm lấy cánh tay Thành Nam, giật pht ra khỏi Châu Anh, ánh mắt lạnh
tanh. "Không thấy cô ấy khó chịu à?"
Thành Nam sững lại, vẻ mặt mất tự nhiên. "Tôi chỉ..."
"Đụng tới một cọng tóc của cô ấy, đến cả một khe hở để thở cũng không có cho Trần Thị!" Hữu Vinh cắt ngang,
giọng điệu bá đạo, lạnh lùng như thép.
Ánh mắt của anh như một mệnh lệnh, khiến Thành Nam chột dạ, không dám phản kháng. "Tốt nhất là nên biến đi
trước khi tôi đổi ý." Hữu Vinh thêm vào, không hề có dấu hiệu nhượng bộ.
Thành Nam lùi lại, sắc mặt tái đi, không còn dám nhìn thẳng vào Hữu Vinh. "Được rồi, tôi sẽ đi" hắn ta lắp bắp,
nhanh chóng rút lui.
Hữu Vinh quay sang Châu Anh, nụ cười nhẹ nhàng trở lại. "Châu Anh có sao không?" ánh mắt anh tràn đầy sự
quan tâm.
"Tôi không sao... cảm ơn Vinh" Châu Anh đáp, thở phào nhẹ nhõm.
Châu Anh chạy vội qua những con phố đông đúc, lòng đầy háo hức. Cô biết rằng món quà cho Gia Nguyên phải
thật đặc biệt, nên mỗi bước chân đều tràn ngập quyết tâm.
Sau gần hai tiếng lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng, cô đã tìm được một bộ dụng cụ vẽ hoàn ho: đủ màu sắc và chất
liệu, vừa ấn tượng lại vừa phù hợp với sở thích của anh.
Trở về nhà, cô nhanh chóng thay đồ, cảm nhận được sự khác biệt trong tâm trạng. Hôm nay, cô chọn một chiếc
váy màu xanh biển nhạt, nhẹ nhàng bay bổng, phô by sự trẻ trung năng động của mình.
Tóc được uốn xoăn, thả tự nhiên, tạo nên vẻ dịu dàng mà vẫn quyến rũ. Khác với ban sáng khi cô mặc bộ trang
phục trang trọng cho buổi tiệc sinh nhật của Hữu Vinh, bây giờ cô chỉ muốn là chính mình, thoải mái nhưng vẫn
muốn xinh hơn bình thường một chút.
Khi hoàn tất, Châu Anh đứng trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu. Cô mỉm cười, tự hào thốt lên "Èo ơi, ai
mà xinh quáa!" Giọng nói nhẹ nhàng, tràn ngập niềm vui.
Châu Anh đến bệnh viện vào khoảng 7 giờ tối, khi không khí đã trở nên yên tĩnh. Những tiếng bước chân của cô
vang lên trong hành lang vắng lặng, khiến lòng cô thêm hồi hộp. Cô đi thẳng đến phòng Gia Nguyên, nhưng tất
cả các cánh cửa đều đóng chặt. Một nỗi lo lắng dâng lên, cô nhẹ nhàng gõ cửa: "Cốc cốc.
Bên trong, Gia Nguyên nghe thấy tiếng gõ nhưng không đáp lại. Anh đã đi đi lại lại trong phòng suốt cả ngày, tâm trạng tồi tệ khiến anh không muốn gặp ai. Thời gian trôi qua, sự bực bội của anh càng dâng cao. Châu Anh gõ cửa mạnh hơn, lo lắng về tình trạng của anh.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra, để lộ ra một Gia Nguyên với vẻ mặt đáng sợ. "Ai?!' anh hét lớn, tay co lại thành nắm đấm, ánh mắt hiện rõ sự bực dọc.
"...Tôi" Châu Anh hơi giật mình, nói lí nhí, hai tay đặt ở phía sau như đang giấu thứ gì đó.
Gia Nguyên im lặng một lúc, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy cô. Hôm nay, cô trông thật xinh đẹp, khiến tim anh bỗng đập nhanh hơn. Nhưng rồi cảm giác tức giận lại xộc đến, anh đóng cửa cái rầm trước mặt Châu Anh "Về!"
"...Tôi xin lỗi, là do tôi lỡ chuyến xe buýt, nên phải đợi hơi lâu" Châu Anh cố gắng giải thích, gõ cửa liên tục.
"Đến đây làm gì? Không phải cô bận việc quan trọng sao?!" Gia Nguyên gẵn giọng, cố gắng tránh ánh nhìn của cô.
"Việc quan trọng là đến đây mà... mở cửa cho tôi điii."
"...Không!! Cô đừng dùng mấy cái trò cũ rít như vấp phải đá nữa" anh nói, cố tình để cô đứng ngoài thêm một chút nữa.
3°)
"..Không vấp nữa... mở cửa đi mà, trời ngoài này lạnh lắm, cảm mất" Châu Anh giở giọng mè nheo, cảm giác lạnh lẽo càng khiến cô thêm sốt ruột.
"..." Châu Anh tựa lưng vào tường, thở dài. Cảm giác đau nhói ở chân khiến cô nhớ rằng đôi giày cao gót đã khiến mình khó chịu.
"Gia Nguyênn... Tôi đau chân" cô kéo dài giọng, mong anh sẽ mềm lòng.
Vẫn không có tiếng trả lời. Gia Nguyên nghĩ cô chỉ đang giở trò thôi. 2
Ngay sau đó, tiếng mái tôn trên nóc kêu lên những tiếng lớn, cơn mưa rào đang tới. Cuối cùng, anh phó mặc mọi thứ, mở cửa ra. *Để cô ấy bị ướt thì không được* anh nghĩ thầm.
Khi bước ra ngoài, anh thấy Châu Anh đang ngồi gần đó, xoa nhẹ chân mình. "Làm sao đấy?" Anh lên tiếng, giọng trầm ấm, đầy lo lăng.
"Đau chân..." Châu Anh bĩu môi nhìn anh, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự nũng nịu.
"...Đau thật à?... Vào đây, mưa ướt hết bây giờ!" Gia Nguyên nhẹ nhàng bước đến, định dìu cô vào trong. Nhưng bất ngờ, Châu Anh quay ra phía sau, loay hoay gì đó rồi quay lại với nụ cười tươi như hoa. (1
"Sinh nhật vui vẻ, Cao Gia Nguyên!!!" Trên tay cô là một chiếc bánh kem phủ đầy dâu tây, với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" và hình mặt cười vô tri.
Gia Nguyên sững sờ một lúc, rồi bật cười nhẹ trước nội dung dễ thương trên bánh. Anh kéo nhẹ tay cô vào trong, cẩn thận đóng cửa lại phía sau.
Châu Anh đặt bánh kem lên bàn, quay lại nhìn anh, cười tinh nghịch nói: "Tôi phải hối người ta dữ lắm mới kịp giờ đấy! Anh phải ăn hết đó nha."
Gia Nguyên liếc nhìn chiếc bánh rồi nhìn lại Châu Anh, đưa tay lau đi những giọt nước mưa vừa đọng lại trên má cô. "Ư" anh gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi khi ngón tay còn lơ lửng trên má cô. "Chân bị làm sao?"
"...Đi cao gót lâu, nên hơi đau" Châu Anh nhìn xuống chân mình, giọng nói nhẹ nhàng.
Gia Nguyên nhăn mặt, kéo cô ngồi xuống giường, cúi xuống sàn để nhẹ nhàng nâng một chân của cô lên, bôi thuốc vào. "Đauu" Châu Anh la lên tiếng nhỏ
"Ngồi yên! Ai kêu làm điệu để đi dự sinh nhật người ta. Đáng đời cô!" Gia Nguyên nói với giọng trách móc mỉa mai, kèm chút giận dỗi nhẹ. (2
Tuy nhiên, động tác của anh lại phản bội thái độ bất cần đó. Nghe cô kêu đau, anh dần nhẹ nhàng hơn, miệng trách móc nhưng vẫn bôi thuốc cho cô.
Đây là lọ thuốc cô từng đưa cho anh mỗi khi bị thương. anh nghĩ thầm, sự lo lắng lần nhẹ nhàng hiện lên trong ánh mắt.
Châu Anh bĩu môi nhẹ "Nhà hàng lớn, không lẽ đi dép lê..." (23
Gia Nguyên ngồi bên cạnh Châu Anh, ánh mắt chợt dừng lại trên cổ tay trái của cô. Một vết trầy xước nhỏ, đỏ hồng, do móng tay gây ra, làm anh nhíu mày xem xét. "Gì đây?" anh hỏi, giọng điệu vừa nghiêm khắc vừa quan tâm.
Châu Anh ấp úng, lúng túng đáp, "À... không cẩn thận bị người ta làm trúng thôi." Cô cảm thấy hơi lo lắng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Gia Nguyên thở dài, rồi từ từ đưa tay xoa nhẹ lên chỗ bầm tím. Hành động của anh vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, khiến Châu Anh cảm nhận được sự quan tâm mà mình mong đợi. (
Cô chỉ biết ngồi yên, nhưng lòng bỗng dưng loạn nhịp, những cảm xúc không thể diễn tả đang dâng trào. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại sự gần gũi giữa hai người.
Cơn mưa bên ngoài bắt đầu rơi nặng hạt, tiếng lộp độp vang lên trên mái tôn, tạo thành bản nhạc dồn dập. Ánh đèn hành lang phản chiếu lên mặt sàn ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
Những giọt mưa lớn dần, tạo ra những vũng nước nhỏ. Gió thổi mạnh, cơn mưa đổ nghiêng, hòa quyện với âm thanh rào rạt.
Sau buổi ăn, không khí vẫn vui vẻ và ấm cúng. Ba mẹ Hữu Vinh mời Châu Anh ở lại chơi thêm một chút. "Con có thể ở lại lâu hơn không, Châu Anh?" Hàn Nguyệt thân thiện nói, nụ cười tươi trên môi.
Châu Anh nhìn xuống đồng hồ điện thoại, nhận ra đã gần hai giờ trưa. "Cảm ơn bác, nhưng con có việc quan trọng cần phải làm." Cô lịch sự từ chối, giọng điệu nhẹ nhàng.
Hàn Nguyệt gật gù, hiểu ý. "Bác hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau sớm."
"Chắc chắn rồi ạ." Châu Anh đáp, nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt.
Trong lúc đứng ở quầy tráng miệng, Hữu Vinh bận rộn đi tiếp rượu với các đối tác lớn. Bất ngờ, một người đàn ông mặc bộ vest sang trọng, với vẻ ngoài quyền lực, tiếp cận Châu Anh. Anh ta cầm hai ly rượu vang trên tay, ánh mắt sắc sảo.
"Xin chào, cô là Đinh Châu Anh phải không?" người đàn ông mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhưng có gì đó lén lút.
"Tôi nghe nhiều về cô từ Hữu Vinh. Anh ấy luôn nói về cô với sự ngưỡng mộ."
Châu Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Dạ, đúng vậy. Cảm ơn anh." cô đáp, cố giữ giọng điệu lịch thiệp.
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Thành Nam, làm trong lĩnh vực kinh doanh" anh ta nói, ánh mắt không rời khỏi cô, như thể đang đánh giá từng cử chỉ của cô. "Tôi có thể mời cô một ly không?"
Châu Anh khẽ lắc đầu. "Cảm ơn, nhưng tôi không uống rượu" Cô nói, cảm thấy có điều gì không ổn.
Khi thấy cô lắc đầu, anh ta vẫn không từ bỏ.
Thành Nam bước gần hơn, cố ý làm đổ rượu lên tay cô. "Ôi, tôi vô ý quá, xin lỗi." anh ta nói, giọng điệu có phần giá tạo.
Châu Anh cảm thấy sự khó chịu tràn lên, nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã vội vàng lấy khăn giấy ra, áp vào tay cô. Cử chỉ của lại vô cùng biến thái, một tay giữ lấy tay cô mà vân vê nhẹ, tay còn lại giả vờ lau đi những vết bẩn.
"Đừng lo, tôi sẽ làm sạch cho cô" hắn ta nói với nụ cười kém duyên.
Châu Anh không thể chịu đựng thêm, cô giật mạnh tay ra. "Xin lỗi, nhưng tôi không cần sự giúp đỡ của anh" cô đáp, giọng kiên quyết.
Nhưng lực giữ tay của Thành Nam quá mạnh, hắn ta chỉ cười và không buông. "Cô không cần phải khó chịu như vậy. Chúng ta chỉ đang trò chuyện mà thôi." hắn ta nói, giọng điệu đầy mỉa mai, siết chặt tay cô hơn nữa.
Châu Anh cảm thấy nỗi lo lắng và tức giận dâng lên. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tôi thật
sự không muốn nói chuyện với anh," cô nói, cố gắng lùi lại nhưng không thể thoát khỏi tay hắn.
Cuối cùng, Châu Anh hít một hơi sâu, lấy hết sức mạnh, đẩy mạnh tay ra. "Buông tôi ra!" Cô thét lên, không còn
kiên nhẫn nữa. Ánh mắt của cô thể hiện rõ sự tức giận và quyết tâm không để mình bị chèn ép.
Ngay lúcđó, bàn tay to lớn của Hữu Vinh nắm lấy cánh tay Thành Nam, giật pht ra khỏi Châu Anh, ánh mắt lạnh
tanh. "Không thấy cô ấy khó chịu à?"
Thành Nam sững lại, vẻ mặt mất tự nhiên. "Tôi chỉ..."
"Đụng tới một cọng tóc của cô ấy, đến cả một khe hở để thở cũng không có cho Trần Thị!" Hữu Vinh cắt ngang,
giọng điệu bá đạo, lạnh lùng như thép.
Ánh mắt của anh như một mệnh lệnh, khiến Thành Nam chột dạ, không dám phản kháng. "Tốt nhất là nên biến đi
trước khi tôi đổi ý." Hữu Vinh thêm vào, không hề có dấu hiệu nhượng bộ.
Thành Nam lùi lại, sắc mặt tái đi, không còn dám nhìn thẳng vào Hữu Vinh. "Được rồi, tôi sẽ đi" hắn ta lắp bắp,
nhanh chóng rút lui.
Hữu Vinh quay sang Châu Anh, nụ cười nhẹ nhàng trở lại. "Châu Anh có sao không?" ánh mắt anh tràn đầy sự
quan tâm.
"Tôi không sao... cảm ơn Vinh" Châu Anh đáp, thở phào nhẹ nhõm.
Châu Anh chạy vội qua những con phố đông đúc, lòng đầy háo hức. Cô biết rằng món quà cho Gia Nguyên phải
thật đặc biệt, nên mỗi bước chân đều tràn ngập quyết tâm.
Sau gần hai tiếng lựa chọn kỹ lưỡng, cuối cùng, cô đã tìm được một bộ dụng cụ vẽ hoàn ho: đủ màu sắc và chất
liệu, vừa ấn tượng lại vừa phù hợp với sở thích của anh.
Trở về nhà, cô nhanh chóng thay đồ, cảm nhận được sự khác biệt trong tâm trạng. Hôm nay, cô chọn một chiếc
váy màu xanh biển nhạt, nhẹ nhàng bay bổng, phô by sự trẻ trung năng động của mình.
Tóc được uốn xoăn, thả tự nhiên, tạo nên vẻ dịu dàng mà vẫn quyến rũ. Khác với ban sáng khi cô mặc bộ trang
phục trang trọng cho buổi tiệc sinh nhật của Hữu Vinh, bây giờ cô chỉ muốn là chính mình, thoải mái nhưng vẫn
muốn xinh hơn bình thường một chút.
Khi hoàn tất, Châu Anh đứng trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu. Cô mỉm cười, tự hào thốt lên "Èo ơi, ai
mà xinh quáa!" Giọng nói nhẹ nhàng, tràn ngập niềm vui.
Châu Anh đến bệnh viện vào khoảng 7 giờ tối, khi không khí đã trở nên yên tĩnh. Những tiếng bước chân của cô
vang lên trong hành lang vắng lặng, khiến lòng cô thêm hồi hộp. Cô đi thẳng đến phòng Gia Nguyên, nhưng tất
cả các cánh cửa đều đóng chặt. Một nỗi lo lắng dâng lên, cô nhẹ nhàng gõ cửa: "Cốc cốc.
Bên trong, Gia Nguyên nghe thấy tiếng gõ nhưng không đáp lại. Anh đã đi đi lại lại trong phòng suốt cả ngày, tâm trạng tồi tệ khiến anh không muốn gặp ai. Thời gian trôi qua, sự bực bội của anh càng dâng cao. Châu Anh gõ cửa mạnh hơn, lo lắng về tình trạng của anh.
Cuối cùng, cánh cửa mở ra, để lộ ra một Gia Nguyên với vẻ mặt đáng sợ. "Ai?!' anh hét lớn, tay co lại thành nắm đấm, ánh mắt hiện rõ sự bực dọc.
"...Tôi" Châu Anh hơi giật mình, nói lí nhí, hai tay đặt ở phía sau như đang giấu thứ gì đó.
Gia Nguyên im lặng một lúc, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy cô. Hôm nay, cô trông thật xinh đẹp, khiến tim anh bỗng đập nhanh hơn. Nhưng rồi cảm giác tức giận lại xộc đến, anh đóng cửa cái rầm trước mặt Châu Anh "Về!"
"...Tôi xin lỗi, là do tôi lỡ chuyến xe buýt, nên phải đợi hơi lâu" Châu Anh cố gắng giải thích, gõ cửa liên tục.
"Đến đây làm gì? Không phải cô bận việc quan trọng sao?!" Gia Nguyên gẵn giọng, cố gắng tránh ánh nhìn của cô.
"Việc quan trọng là đến đây mà... mở cửa cho tôi điii."
"...Không!! Cô đừng dùng mấy cái trò cũ rít như vấp phải đá nữa" anh nói, cố tình để cô đứng ngoài thêm một chút nữa.
3°)
"..Không vấp nữa... mở cửa đi mà, trời ngoài này lạnh lắm, cảm mất" Châu Anh giở giọng mè nheo, cảm giác lạnh lẽo càng khiến cô thêm sốt ruột.
"..." Châu Anh tựa lưng vào tường, thở dài. Cảm giác đau nhói ở chân khiến cô nhớ rằng đôi giày cao gót đã khiến mình khó chịu.
"Gia Nguyênn... Tôi đau chân" cô kéo dài giọng, mong anh sẽ mềm lòng.
Vẫn không có tiếng trả lời. Gia Nguyên nghĩ cô chỉ đang giở trò thôi. 2
Ngay sau đó, tiếng mái tôn trên nóc kêu lên những tiếng lớn, cơn mưa rào đang tới. Cuối cùng, anh phó mặc mọi thứ, mở cửa ra. *Để cô ấy bị ướt thì không được* anh nghĩ thầm.
Khi bước ra ngoài, anh thấy Châu Anh đang ngồi gần đó, xoa nhẹ chân mình. "Làm sao đấy?" Anh lên tiếng, giọng trầm ấm, đầy lo lăng.
"Đau chân..." Châu Anh bĩu môi nhìn anh, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự nũng nịu.
"...Đau thật à?... Vào đây, mưa ướt hết bây giờ!" Gia Nguyên nhẹ nhàng bước đến, định dìu cô vào trong. Nhưng bất ngờ, Châu Anh quay ra phía sau, loay hoay gì đó rồi quay lại với nụ cười tươi như hoa. (1
"Sinh nhật vui vẻ, Cao Gia Nguyên!!!" Trên tay cô là một chiếc bánh kem phủ đầy dâu tây, với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" và hình mặt cười vô tri.
Gia Nguyên sững sờ một lúc, rồi bật cười nhẹ trước nội dung dễ thương trên bánh. Anh kéo nhẹ tay cô vào trong, cẩn thận đóng cửa lại phía sau.
Châu Anh đặt bánh kem lên bàn, quay lại nhìn anh, cười tinh nghịch nói: "Tôi phải hối người ta dữ lắm mới kịp giờ đấy! Anh phải ăn hết đó nha."
Gia Nguyên liếc nhìn chiếc bánh rồi nhìn lại Châu Anh, đưa tay lau đi những giọt nước mưa vừa đọng lại trên má cô. "Ư" anh gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi khi ngón tay còn lơ lửng trên má cô. "Chân bị làm sao?"
"...Đi cao gót lâu, nên hơi đau" Châu Anh nhìn xuống chân mình, giọng nói nhẹ nhàng.
Gia Nguyên nhăn mặt, kéo cô ngồi xuống giường, cúi xuống sàn để nhẹ nhàng nâng một chân của cô lên, bôi thuốc vào. "Đauu" Châu Anh la lên tiếng nhỏ
"Ngồi yên! Ai kêu làm điệu để đi dự sinh nhật người ta. Đáng đời cô!" Gia Nguyên nói với giọng trách móc mỉa mai, kèm chút giận dỗi nhẹ. (2
Tuy nhiên, động tác của anh lại phản bội thái độ bất cần đó. Nghe cô kêu đau, anh dần nhẹ nhàng hơn, miệng trách móc nhưng vẫn bôi thuốc cho cô.
Đây là lọ thuốc cô từng đưa cho anh mỗi khi bị thương. anh nghĩ thầm, sự lo lắng lần nhẹ nhàng hiện lên trong ánh mắt.
Châu Anh bĩu môi nhẹ "Nhà hàng lớn, không lẽ đi dép lê..." (23
Gia Nguyên ngồi bên cạnh Châu Anh, ánh mắt chợt dừng lại trên cổ tay trái của cô. Một vết trầy xước nhỏ, đỏ hồng, do móng tay gây ra, làm anh nhíu mày xem xét. "Gì đây?" anh hỏi, giọng điệu vừa nghiêm khắc vừa quan tâm.
Châu Anh ấp úng, lúng túng đáp, "À... không cẩn thận bị người ta làm trúng thôi." Cô cảm thấy hơi lo lắng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Gia Nguyên thở dài, rồi từ từ đưa tay xoa nhẹ lên chỗ bầm tím. Hành động của anh vừa dịu dàng vừa cẩn trọng, khiến Châu Anh cảm nhận được sự quan tâm mà mình mong đợi. (
Cô chỉ biết ngồi yên, nhưng lòng bỗng dưng loạn nhịp, những cảm xúc không thể diễn tả đang dâng trào. Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại sự gần gũi giữa hai người.
Cơn mưa bên ngoài bắt đầu rơi nặng hạt, tiếng lộp độp vang lên trên mái tôn, tạo thành bản nhạc dồn dập. Ánh đèn hành lang phản chiếu lên mặt sàn ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.
Những giọt mưa lớn dần, tạo ra những vũng nước nhỏ. Gió thổi mạnh, cơn mưa đổ nghiêng, hòa quyện với âm thanh rào rạt.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv