Đêm Trắng
Chương 36
Bàn tay tôi siết lại thành nắm đấm, cảm giác như tôi đang cố níu giữ thứ gì đó nhưng dần nhận ra rằng mình không thế.
Châu Anh như những bông sen kia, mạnh mẽ, thuần khiết, nhưng lại xa tầm với.
Tôi từng nghĩ, việc giữ khoảng cách sẽ giúp mình tránh xa khỏi những điều rắc rối, khỏi sự đau đớn mà tôi biết chắc sẽ xảy ra nếu bước quá gần. Nhưng giờ đây, đứng giữa đêm trăng này, mọi thứ như vỡ oà ra.
Tôi nhớ lại những lần cô ấy bước qua tôi, nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng qua như chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tôi. Và rồi tôi lại sợ. Sợ rằng nếu tôi để cô tiến gần hơn, cô sẽ thấy... sự yếu đuối của tôi. Sự nguy hiểm mà tôi chính tạo ra.
*Nó là điều gì đó mà tôi không thể kiểm soát nữa..* tôi tự nhủ, lòng ngổn ngang. *Trái tim này đã không còn là của riêng tôi nữa rồi...*
Tôi biết mình không nên yêu. Tôi biết, vì chính tôi là mối nguy hiểm lớn nhất đối với cô ấy. Bóng tối trong tôi ngày càng lớn, những cơn giận không kiểm soát được. Nhưng mỗi lần thấy cô ấy, mọi sự điên rồ trong tôi dường như lắng xuống, thay vào đó là một niềm khao khát khó tả.
Châu Anh là một ánh sáng giữa bóng tối u ám của cuộc đời tôi, nhưng chính điều đó lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
"Tôi không xứng đáng với cô ấy" tôi thầm thì với chính mình.
Bàn tay này, mặc dù có thể vẽ nên những bức tranh đẹp, nhưng cũng đã vô tình nhuốm máu. Tôi là bệnh nhân, còn cô ấy là người điều trị. Chúng tôi đến từ hai thế giới... gần như là trái ngược nhau.
"Tôi không chỉ là một kẻ bệnh tật, mà còn là một con quỷ có thể làm hại người khác bất cứ lúc nào" Tôi tự nhủ.
Hình ảnh của Châu Anh xuất hiện trong tâm trí tôi, và tôi lại cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về việc giữ cô bên mình.
"Liệu em có hạnh phúc khi ở cạnh một người như tôi? Một kẻ luôn sống trong bóng tối?"
Tôi muốn bảo vệ cô khỏi những gì mà tôi có thể mang lại. Tôi không thể để cô phải chịu đựng những cơn sóng dữ mà tôi đang phải đối mặt...
Tôi ngước lên nhìn bầu trời, nơi ánh trăng lấp lánh giữa những đám mây. "Nếu có một điều ước, tôi ước mình có thể là một người tốt hơn, xứng đáng hơn..." Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết điều đó chỉ là một giấc mơ xa vời.
Tôi quay lại nhìn chậu sen một lần nữa. Những bông hoa vẫn lặng lẽ bên dưới ánh trăng. Tôi cười nhạt.
"Nếu như có thể nói, chắc nó cũng sẽ hỏi tôi: "Anh định làm gì tiếp theo?'"
Tôi không biết. Thực sự không biết.
Tôi chỉ biết một điều chắc chắn duy nhất vào lúc này, tôi yêu cô ấy. Không còn đường lui nữa.
"Châu Anh... tôi muốn giữ em lại.." Lần đầu tiên, tôi cho phép bản thân nói ra điều này. Giọng nói của chính tôi vang vọng trong căn phòng vắng lặng. Có điều gì đó trong lòng tôi vỡ ra, những bức tường phòng vệ mà tôi xây dựng bao năm nay đã dần sụp đổ.
Nhưng tôi cũng biết rõ, giữ cô ấy bên cạnh có thể là quyết định sai lầm nhất đời mình.
Tôi cắn chặt môi, tay bấu vào khung cửa số. Hơi thở nặng nề thoát ra. Tôi nhìn lên mặt trăng, thứ ánh sáng lặng lẽ nhưng không kém phần mãnh liệt ấy, như đang chứng kiến tất cả.
Ánh trăng hắt lên những sợi xích lớn ở góc phòng, nơi chứa đầy vết tích của quá khứ. Những sợi xích ấy không chỉ là biểu tượng của sự giam cầm, mà còn là hình ảnh phản chiếu nỗi đau và sự dằn vặt trong lòng tôi.
Tôi thở ra một hơi lạnh, cảm giác như mình đang bị giam trong một cái nhà tù, không chỉ của thân xác mà còn của cả tâm hồn.
"Nếu tôi yêu em, điều đó sẽ khiến cả hai chúng ta khó xử... Nhưng làm sao tôi có thể ngừng lại đây?" Tôi thì thầm, cảm giác như có hàng ngàn nỗi dằn vặt xoáy sâu vào tâm trí. Đã từ lâu, tôi không cho phép mình nghĩ đến tình yêu.
Tôi lặng lẽ thở dài, bàn tay nắm chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch. Mỗi khi nghĩ về Châu Anh, nhịp thở của tôi lại trở nên gấp gáp, như thể không khí quanh ngột ngạt hơn.
Nhưng Châu Anh không phải là bất kỳ ai, cô ấy là người duy nhất, người có thể khiến trái tim tôi rung lên trong những giây phút mong manh này.
Không chỉ khát vọng được ở bên Châu Anh, tôi còn khao khát một cuộc sống bình thường, một cuộc sống không bị ám ảnh bởi quá khứ. "Tôi đã từ bỏ những giấc mơ của mình, liệu tôi có thể tìm lại chúng không?" tự hỏi, nỗi buồn lấp đầy không gian xung quanh.
Những ước mơ về việc trở thành một người có ích, một người mà cô ấy có thể tự hào, dần trôi xa khỏi tầm tay. "Tôi không chỉ đánh mất cô ấy, mà còn đánh mất chính mình" chua chát nghĩ, cảm giác bất lực xen lẫn cô đơn.
"Nếu có một ngày, tôi phải để em đi... thì ít nhất, tôi đã từng dám thừa nhận... rằng mình yêu em" tôi ngước lên nhìn trăng, những từ ngữ cuối cùng ấy như một sự giải thoát cho những nỗi niềm giấu kín bao lâu nay. Nhưng cùng lúc, nó cũng là lời cảnh tỉnh về điều mà tôi sợ hãi nhất.
Tôi nhìn ra xa, đôi mắt nhắm hờ. Có lẽ, đêm nay là đêm tôi thừa nhận điều đó, ít nhất là với chính mình.
Ánh trăng ban đầu lạnh lẽo, chiếu rọi nỗi u uất tôi , nhưng dần chuyển sang sắc vàng ấm áp khi tôi nhớ về cô ấy..
"Tôi yêu em, Đinh Châu Anh" tôi khẽ thì thầm, như thể sợ rằng nếu nói quá lớn, sự thật này sẽ trở nên quá đỗi thực tế, và tôi sẽ phải đối mặt với những gì sắp xảy ra.
Tôi đứng đó hồi lâu, không nói thêm gì nữa, chỉ để mình chìm trong cái tĩnh lặng của đêm trăng. Có lẽ, đây sẽ là lần duy nhất tôi cho phép bản thân yếu lòng như thế.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv