Diễn Nhiều Thành Nghiện

Chương 10


Trước Tiếp
Trước Tiếp


"Dịch Xuyên... đừng mà!" Diệp Lâm Uyên hoảng hốt, cô sợ cậu thật sự sẽ đánh người nên vội vàng nắm lấy cánh tay cậu ngăn lại.

Ánh mắt Dương Dịch Xuyên hằn lên tơ máu, cậu nhìn chằm chằm Lý Hoài Nhâm, lạnh giọng cảnh cáo, "Tao đếch quan tâm mày thích ai hay muốn bảo vệ ai... Nhưng đừng làm cái kiểu ra vẻ anh hùng đó trước mặt tao."

Dứt lời, cậu hất mạnh Lý Hoài Nhâm ngã sõng soài xuống sàn. Phủi phủi tay mình, ánh mắt lạnh lùng quét lên người hắn và Lưu Giai Mỹ như lưỡi dao sắc bén. Cậu vươn tay về phía sau, kéo lấy Diệp Lâm Uyên, xoay người, đưa cô rời khỏi đây một cách dứt khoát.



Khi đã ra trước cửa quán bar, Diệp Lâm Uyên cảm nhận được hơi thở Dương Dịch Xuyên còn rất hỗn loạn, cô lo lắng hỏi cậu, "Còn giận sao?"

Bất chợt, Dương Dịch Xuyên quay đầu, một tay giữ lấy gáy cô, một tay khảm cô vào ngực mình, chiếm lấy môi cô. Nụ hôn mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt, khiến Diệp Lâm Uyên không khỏi giật mình, "Ưm... Xuyên..." Tim cô đập thình thịch, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trái tim.

Dương Dịch Xuyên lần này hôn rất mạnh bạo, trực tiếp nạy mở kẻ răng luồn lưỡi vào khoang miệng Diệp Lâm Uyên mà cắn mút, như muốn trút hết sự tức giận trong lòng lên cánh môi non mềm này.

Không biết lần này cả hai đã hôn nhau bao lâu, chỉ là những người bạn trong phòng bao lúc nãy khi ra ngoài đã đứng nhìn hai người một lúc, vẫn thấy họ hôn nhau say đắm, một người trong nhóm cười lớn, nói với những người bên cạnh:

"Như vậy mà còn giả được sao?"

Cảm nhận được người con gái đã mềm nhũn trong lòng mình, hơi thở trở nên yếu ớt, Dương Dịch Xuyên chần chừ rồi buông môi cô ra. Hai khuôn mặt kề sát nhau, hơi thở ấm nóng quấn quýt. Ánh mắt cậu phức tạp nhìn cô, thấp giọng nói:

"Không giận... Hơi bực mình thôi."

Nhìn thấy gương mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp của Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên như bị thôi miên. Ánh mắt cô long lanh, ám muội nhìn cậu. Trái tim Dương Dịch Xuyên đập thình thịch, một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên, như bị ma xui, quỷ khiến, cậu khàn giọng nói:

"Tiểu Uyên... Chúng ta thuê phòng đi!"

Lời vừa nói ra, nhìn thấy ánh mắt trợn tròn kinh ngạc, rồi đột nhiên trở nên sáng lấp lánh của Diệp Lâm Uyên. Dương Dịch Xuyên thấy mình điên rồi, cậu liền cười cười, tìm cách chửa cháy:

"Haha... Diệp Lâm Uyên, tưởng tôi sẽ nói như vậy sao?"

"Mơ mộng." Dương Dịch Xuyên cốc nhẹ vào đầu Diệp Lâm Uyên một cái. Xoay đầu, che giấu bộ dạng lúng túng của mình, nắm lấy tay cô kéo đi, "Về nào!"

Nhưng Dương Dịch Xuyên còn chưa đi được bước nào thì đã bị một lực mạnh giật ngược lại. Diệp Lâm Uyên bước đến trước mặt cậu, ép cậu nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của mình, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, chắc nịch đề nghị:

"Xuyên... chúng ta thuê phòng đi!"

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat