Diễn Nhiều Thành Nghiện
Chương 4
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng, bộ dạng lúng túng của Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên thật sự nhịn cười không được, nhưng sợ cô thẹn quá hoá giận, nên vẫn cố kiềm nén lại, cậu gật đầu, khàn giọng nói: "Được thôi!"
Nghe vậy, Diệp Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, cô buông bàn tay đang bóp miệng cậu ra, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên, giọng nói đầy phấn khích hỏi:
"Vậy chúng ta có phải nên đổi cách xưng hô không?"
Không chờ Dương Dịch Xuyên trả lời, cô đã đi trước một bước, chủ động lên tiếng, giọng nói đột nhiên trở nên mềm mại, ngọt ngào gọi cậu:
"Anh Dịch Xuyên..."
"..."
Nhưng đáp lại Diệp Lâm Uyên là một sự yên lặng đến đáng sợ. Dương Dịch Xuyên không có bất cứ phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm. Đột nhiên, cậu rùng mình một cái, chữ kì thị Diệp Lâm Uyên viết thẳng lên trên mặt.
Diệp Lâm Uyên bị cậu chọc cười ngặt nghẽo, "Haha... Dương Dịch Xuyên em có cần phản ứng thái quá như vậy không hả?"
Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi, ghé sát mặt cô, trầm giọng gọi nhỏ, "Tiểu Uyên!" Tưởng có mình chị biết trêu chọc người khác thôi hả?
Diệp Lâm Uyên khựng người, rồi lại che miệng, giả vờ tạo ra cảm giác nôn oẹ... Thật ra trong lòng cô, tất cả các cơ quan nội tạng đều đang vui sướng nhảy loạn lên ấy chứ!
Dương Dịch Xuyên cười khẩy, cốc vào đầu cô một cái, châm chọc nói: "Thái độ còn tồi tệ hơn cả người ta."
Hai người họ chính là kẻ tám lạng người tám lạng rưỡi, không ai chịu nhường ai, lỡ nói lời gì tốt đẹp với đối phương một chút sẽ cảm thấy miệng mồm mình bị ngứa ngáy không chịu được.
Bất chợt, một nụ cười ẩn ý nở trên môi Diệp Lâm Uyên. Trong tích tắc, cô giữ chặt vai Dương Dịch Xuyên, ép cậu ngã sát vào chân cầu, không chút e dè leo lên người cậu ngồi, mặt đối mặt nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc, ngỡ ngàng của Dương Dịch Xuyên
Dương Dịch Xuyên bị tấn công bất ngờ, cậu trừng nhìn Diệp Lâm Uyên, quát lớn:
"Làm cái gì vậy hả?"
Diệp Lâm Uyên nhìn cậu, mặt không chút biến sắc, thản nhiên đề nghị:
"Dịch Xuyên... Hôn chị đi."
Nghe vậy, Diệp Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, cô buông bàn tay đang bóp miệng cậu ra, đôi mắt đột nhiên sáng rực lên, giọng nói đầy phấn khích hỏi:
"Vậy chúng ta có phải nên đổi cách xưng hô không?"
Không chờ Dương Dịch Xuyên trả lời, cô đã đi trước một bước, chủ động lên tiếng, giọng nói đột nhiên trở nên mềm mại, ngọt ngào gọi cậu:
"Anh Dịch Xuyên..."
"..."
Nhưng đáp lại Diệp Lâm Uyên là một sự yên lặng đến đáng sợ. Dương Dịch Xuyên không có bất cứ phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm. Đột nhiên, cậu rùng mình một cái, chữ kì thị Diệp Lâm Uyên viết thẳng lên trên mặt.
Diệp Lâm Uyên bị cậu chọc cười ngặt nghẽo, "Haha... Dương Dịch Xuyên em có cần phản ứng thái quá như vậy không hả?"
Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi, ghé sát mặt cô, trầm giọng gọi nhỏ, "Tiểu Uyên!" Tưởng có mình chị biết trêu chọc người khác thôi hả?
Diệp Lâm Uyên khựng người, rồi lại che miệng, giả vờ tạo ra cảm giác nôn oẹ... Thật ra trong lòng cô, tất cả các cơ quan nội tạng đều đang vui sướng nhảy loạn lên ấy chứ!
Dương Dịch Xuyên cười khẩy, cốc vào đầu cô một cái, châm chọc nói: "Thái độ còn tồi tệ hơn cả người ta."
Hai người họ chính là kẻ tám lạng người tám lạng rưỡi, không ai chịu nhường ai, lỡ nói lời gì tốt đẹp với đối phương một chút sẽ cảm thấy miệng mồm mình bị ngứa ngáy không chịu được.
Bất chợt, một nụ cười ẩn ý nở trên môi Diệp Lâm Uyên. Trong tích tắc, cô giữ chặt vai Dương Dịch Xuyên, ép cậu ngã sát vào chân cầu, không chút e dè leo lên người cậu ngồi, mặt đối mặt nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc, ngỡ ngàng của Dương Dịch Xuyên
Dương Dịch Xuyên bị tấn công bất ngờ, cậu trừng nhìn Diệp Lâm Uyên, quát lớn:
"Làm cái gì vậy hả?"
Diệp Lâm Uyên nhìn cậu, mặt không chút biến sắc, thản nhiên đề nghị:
"Dịch Xuyên... Hôn chị đi."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv