Diễn Nhiều Thành Nghiện
Chương 43
Giang Dật Thần hất cằm về phía Dương Dịch Xuyên, ánh mắt đầy khinh bỉ... Nói trúng tim đen nên câm như hến, chứ có cãi được gì đâu!
Nghĩ như vậy, Giang Dật Thần càng thêm chắc chắc về suy đoán của mình. Khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, trầm giọng nói:
"Dương Dịch Xuyên... Mày yêu rồi!"
"Nói cái gì vậy?" Dương Dịch Xuyên nhíu mày nhìn Giang Dật Thần, cậu gằn giọng hỏi, nhưng câu hỏi ấy như lạc vào khoảng không vô định. Lồng ngực cậu đã phập phồng kinh hãi, bàn tay siết chặt lấy ly rượu như muốn nó nghiền nát nó, để cho mãnh vỡ thủy tinh đâm vào da thịt mình, giúp cho bản thân tỉnh táo sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình.
Giang Dật Thần hít một hơi thật sâu, không hề có ý bỡn cợt hay đùa giỡn như lúc nãy, cậu nhìn Dương Dịch Xuyên, nghiêm túc khẳng định:
"Mày yêu rồi... Tao chắc chắn đó!" Ba năm làm bạn, cậu cũng xem như là hiểu rõ Dương Dịch Xuyên. Con người này có một tật xấu, chính là kiêu ngạo quá mức, bây giờ lại sa sút đến nổi nhớ mãi không quên một người con gái, không phải yêu thì là cái quái gì?
"Tao hỏi thẳng mày nhé, Dương Dịch Xuyên" Giang Dật Thần nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm thấy cứ nói khơi khơi, sẽ không thông được cái não "bờ" của thằng bạn mình. Cậu nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, thái độ vô cùng quyết liệt, đanh giọng hỏi, "Trong đầu mày bây giờ toàn là hình bóng của cô ấy đúng không? Mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên mày nghĩ đến là ai? Trước khi đi ngủ, người cuối cùng mày nhớ đến là ai? Mày có ngủ yên được không khi trong đầu toàn là hình bóng của cô ấy?"
Mỗi câu hỏi của Giang Dật Thần đều đánh vào những điểm yếu tận sâu trong đáy lòng Dương Dịch Xuyên. Dáng vẻ cao ngạo hoàn toàn bị lột sạch trần trụi. Cậu củi cầu, thanh âm khàn khàn, buồn bã nói:
"Nhưng... cô ấy không thật lòng với tao".
Nghĩ như vậy, Giang Dật Thần càng thêm chắc chắc về suy đoán của mình. Khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, trầm giọng nói:
"Dương Dịch Xuyên... Mày yêu rồi!"
"Nói cái gì vậy?" Dương Dịch Xuyên nhíu mày nhìn Giang Dật Thần, cậu gằn giọng hỏi, nhưng câu hỏi ấy như lạc vào khoảng không vô định. Lồng ngực cậu đã phập phồng kinh hãi, bàn tay siết chặt lấy ly rượu như muốn nó nghiền nát nó, để cho mãnh vỡ thủy tinh đâm vào da thịt mình, giúp cho bản thân tỉnh táo sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình.
Giang Dật Thần hít một hơi thật sâu, không hề có ý bỡn cợt hay đùa giỡn như lúc nãy, cậu nhìn Dương Dịch Xuyên, nghiêm túc khẳng định:
"Mày yêu rồi... Tao chắc chắn đó!" Ba năm làm bạn, cậu cũng xem như là hiểu rõ Dương Dịch Xuyên. Con người này có một tật xấu, chính là kiêu ngạo quá mức, bây giờ lại sa sút đến nổi nhớ mãi không quên một người con gái, không phải yêu thì là cái quái gì?
"Tao hỏi thẳng mày nhé, Dương Dịch Xuyên" Giang Dật Thần nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm thấy cứ nói khơi khơi, sẽ không thông được cái não "bờ" của thằng bạn mình. Cậu nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, thái độ vô cùng quyết liệt, đanh giọng hỏi, "Trong đầu mày bây giờ toàn là hình bóng của cô ấy đúng không? Mỗi sáng thức dậy, người đầu tiên mày nghĩ đến là ai? Trước khi đi ngủ, người cuối cùng mày nhớ đến là ai? Mày có ngủ yên được không khi trong đầu toàn là hình bóng của cô ấy?"
Mỗi câu hỏi của Giang Dật Thần đều đánh vào những điểm yếu tận sâu trong đáy lòng Dương Dịch Xuyên. Dáng vẻ cao ngạo hoàn toàn bị lột sạch trần trụi. Cậu củi cầu, thanh âm khàn khàn, buồn bã nói:
"Nhưng... cô ấy không thật lòng với tao".
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv