Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 62


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Giang Sắt hơi cụp mắt, đêm ấy quả thật Chu Minh Ly rời khỏi bữa tiệc rất sớm.

Sau khi lên cấp ba, cô và Chu Minh Ly không còn học cùng lớp nữa, một người bên ban tự nhiên và một người bên ban xã hội. Cô bị bắt cóc ngay sau kì thi đại học kết thúc, nếu như bức tranh được treo ở trường của cô thật sự có liên quan đến Chu Minh Ly, vậy có phải khi ấy cô ta đã ở bên Phó Uẩn rồi không?

Chu Minh Ly lớn hơn cô một tuổi, khi cô ta học lớp Mười hai cũng chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi.

Thấy cô cứ cúi đầu không nói không rằng, Lục Hoài Nghiên nâng cằm cô lên, quan sát vẻ mặt của cô, từ tốn hỏi, "Sao cả tối hôm nay em cứ nói về cô ta thế? Cô ta chọc giận em à? Hay là cô ta đã làm gì em rồi?"

Giang Sắt đáp, "Đúng là em không thích cô ta. Nghe nói năm ngoái tập đoàn Vạn Minh gặp vấn đề về dòng vốn à?"

"Ừm, có một khu resort đang được xây dựng dang dở, nhưng vì gặp vấn đề chính sách nên buộc phải dừng thi công, tiền vốn rót vào dự án đó như đổ sông đổ biển. Không chỉ thế, mấy dự án bên nước ngoài cũng gặp trục trặc. Hồi đầu năm bên nhà họ Phó đã đứng ra làm người bảo lãnh, giúp Vạn Minh vượt qua giai đoạn khó khăn."

Giang Sắt ra chiều suy nghĩ.

Nhà họ Phó giúp đỡ nhà họ Chu là vì hai nhà đang chuẩn bị kết thông gia. Với cái tính coi trọng lợi ích hơn tình nghĩa của ông cụ Phó, ông ấy chắc chắn sẽ không bao giờ nhắm đến nhà họ Chu đang bên bờ vực phá sản, chỉ có thể là do Phó Uẩn đã điểm mặt muốn chọn Chu Minh Ly.

Lục Hoài Nghiên vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cất giọng hời hợt, "Nhà họ Phó có thể đứng ra bảo lãnh cho nhà họ Chu, nhưng nhà họ Lục cũng có thể cắt đứt mối quan hệ hợp tác của bọn họ."

Ngón tay đang đặt trên hõm eo của cô ấn nhẹ một cái, rồi anh lại hỏi tiếp, "Chu Minh Ly không có ăn hiếp em chứ?"

Giang Sắt lặng thinh.

Lực trên ngón tay anh rất nhẹ, nhưng không hiểu sao lại khiến cô rùng mình, như có một dòng điện lướt qua, đến cả trái tim cô cũng trở nên tê rần.

Cô chầm chậm nhấc mí mắt, đáp lại với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Không có, nếu cô ta ăn hiếp em, tự tay em sẽ trả lại cho cô ta."

Lục Hoài Nghiên mỉm cười, "Đừng chỉ mải ghim nợ của anh, em cũng phải nhớ kỹ mấy món nợ của người khác nữa chứ. Ai ăn hiếp em, ăn hiếp thế nào, em phải nhớ cho rõ ràng."

Anh dồn sức xuống hai tay, ôm chặt cô vào lòng, tỳ cằm lên cổ cô, thong thả cất giọng, "Lời anh từng nói với em sẽ có hiệu lực vĩnh viễn. Giang Sắt à, em có thể lợi dụng anh bất cứ lúc nào, mãi mãi."

...

Hôm sau là một ngày trời trong nắng đẹp.

Giang Sắt và Hứa Châu hẹn gặp nhau ở một quán cà phê dưới lầu công ty Hoằng Thịnh.

Hơn nửa năm không gặp, Hứa Châu càng ngày càng có phong thái của một nữ doanh nhân thành đạt, mạnh mẽ và sắc sảo. Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy Giang Sắt, chị ấy vẫn gọi cô một tiếng "Giám đốc" như ngày xưa.

Giang Sắt cười nói, "Chị mà còn gọi tôi là giám đốc nữa, lần sau về Bắc Thành tôi sẽ không hẹn chị uống cà phê nữa đâu."

Hứa Châu đành đổi xưng hô, "Sắt Sắt."

Năm xưa khi tiếp nhận Hoằng Thịnh, quyết định đúng đắn nhất của Giang Sắt khi đó chính là chọn Hứa Châu làm trợ lý cho mình. Cho đến bây giờ, việc có thể khiến Hoằng Thịnh hồi sinh chính là kỳ tích kiểu mẫu trong sách giáo khoa. Nếu không có Hứa Châu, kỳ tích này vốn cũng không có khả năng xảy ra.

"Tôi đã xem tin tức, robot thông minh ra mắt thị trường trong năm nay của Hoằng Thịnh đã dẫn đầu doanh số của quý đầu tiên." Giang Sắt nâng ly cà phê, chạm nhẹ vào cái ly trên tay Hứa Châu, nói, "Ý tưởng trước đó của chúng ta đã đúng."

Sống mũi Hứa Châu cay xè, kế hoạch sản phẩm mới lúc trước vốn là do chị ấy và Giang Sắt dẫn dắt nhóm thiết kế và nhóm marketing thức trắng bao đêm để làm ra, nhưng sau khi sản phẩm được đưa ra thị trường thì Giang Sắt lại từ chức rời khỏi công ty.

"Lúc cô rời đi đã giao Hoằng Thịnh lại cho tôi, dù thế nào tôi cũng sẽ không để mọi người phải hoài nghi ánh mắt nhìn người của cô." Chị ấy lấy ra một chiếc chìa khoá rồi đưa cho Giang Sắt, "Tôi vẫn luôn giúp cô trông giữ nơi này, chỉ cần tôi còn tại chức ngày nào thì sẽ không có ai có thể đụng tới nó."

Giang Sắt nhận lấy chìa khoá, cụp mắt nhìn nó một lúc, cười nói, "Cám ơn chị, chờ đến khi tôi làm xong việc, tôi sẽ trả chìa khoá lại cho chị."

Nhét chìa khoá vào túi áo măng tô, cô rút ra một tập hồ sơ, lên tiếng, "Tôi còn có một việc muốn nhờ chị giúp, bản kế hoạch này gửi lại chỗ chị nhé."

Hứa Châu ngơ ngác, "Gửi cho tôi?"

"Ừ." Giang Sắt gật đầu, khẽ cười, "Về sau tôi sẽ tìm chị lấy lại bản kế hoạch này. Nếu tôi không đến, tôi sẽ nói cho chị biết cần giao lại bản kế hoạch này cho ai."

Trên bản kế hoạch in bốn chữ: Bên bờ Phú Xuân.

Ánh mắt Hứa Châu lướt một vòng qua cái tên này, đáp, "Được, khi nào cô quay lại lấy nó?"

Giang Sắt nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi không biết, nhưng sẽ nhanh thôi."

Bây giờ Hứa Châu là người phụ trách Hoằng Thịnh, công ty lại đang trong thời gian ra mắt sản phẩm mới, hai người uống hết một ly cà phê bèn chia tay nhau trước cửa quán cà phê.

Logo Hoằng Thịnh nằm trên tầng 67 của toà nhà, Giang Sắt đón lấy ánh nắng, ngước mắt nhìn lên, rồi lại nhanh chóng quay mặt rời đi, chậm rãi cất bước về phía bãi đậu xe,

Đang trong giờ uống cà phê sáng, người đến mua cà phê không ít, cô vừa rẽ vào một con đường rợp bóng ngô đồng, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến.

"Sắt Sắt."

Giọng người đàn ông dịu dàng như nước, không cần quay đầu lại, Giang Sắt cũng biết anh ta đang mỉm cười.

Giang Sắt dừng bước, bàn tay đang cầm chiếc chìa khoá trong túi áo măng tô chầm chậm siết chặt.

Cô từ từ xoay người lại, nhướng mày mỉm cười, "Phó Uẩn."

Cô gái trước mặt diện một chiếc váy liền màu xanh nhạt của bộ sưu tập mùa xuân, bên ngoài khoác thêm một chiếc măng tô màu beige. Cô đứng dưới gốc ngô đồng, dáng người duyên dáng thướt tha, hệt như đoá đồ mi e ấp trên cành non đầu xuân.

Ánh mắt Phó Uẩn khẽ lướt trên gương mặt cô, anh ta nghiêng đầu nói vài câu với trợ lý đang đi cùng rồi nhấc bước đi về phía cô, ý cười trên mặt không phai.

Anh ta nhìn cô, cười hỏi, "Em về Bắc Thành khi nào thế? Sao không nói với tôi một tiếng?"

"Tôi mới về mấy ngày thôi." Giang Sắt nói, "Tôi định xử lý mọi việc xong sẽ tìm anh, không ngờ hôm nay lại gặp nhau."

Phó Uẩn cười, giọng nói ấm áp như làn gió xuân, "Đêm nay em có rảnh không? Đi ăn một bữa với tôi nhé?"

Giang Sắt chớp mắt, gật đầu đáp, "Được, chọn nhà hàng chỗ hồ Song nguyệt đi, lâu rồi không đến đó."

Giọng cô vô cùng thoải mái, tựa như cô chỉ mới vừa nghĩ đến nhà hàng này.

Chỉ cần Phó Uẩn vừa về Bắc Thành là sẽ đến nhà hàng này, hơn nữa anh ta còn thường chọn đến đó vào những đêm tuyết rơi. Liếc nhìn trời xuân trong xanh, anh ta hơi tiếc vì hôm nay không phải là ngày tuyết rơi.

"Được, tôi sẽ bảo người đặt một phòng riêng ngay." Đôi mắt người đàn ông trong veo và đầy dịu dàng, bộ vest đặt may thủ công làm tôn lên vẻ tuấn tú nho nhã của anh ta. "Em cứ chọn thời gian đi, tôi rảnh sau sáu giờ tối."

Mấy trợ lý đứng phía sau liên tục đưa tay nhìn đồng hồ, có vẻ như bọn họ đang rất bận.

Giang Sắt gật đầu, từ tốn nói, "Bảy giờ tối nay đi."

"Được." Phó Uẩn cong khoé môi, cất giọng điềm đạm, "Tối gặp lại nhé, Sắt Sắt."

"Tối gặp."

Giang Sắt quay gót đi về phía con đường rợp bóng cây xanh, ánh mắt dõi theo phía sau lưng cô mãi một lúc lâu sau mới chịu rời đi.

Cô từ từ thả lỏng bàn tay đau nhói vì siết chặt chiếc chìa khoá quá sức.

Trước đây anh ta cũng giống như thế này có đúng không?

Lén lút nhìn trộm cô ở một nơi cô không nhìn thấy, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đi săn.

Đến bãi đỗ xe, Giang Sắt lái xe đi về phía ngoại ô. Chiếc xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, bình tĩnh phóng mắt nhìn ra căn nhà xưởng cũ nát kia.

Đã bao năm trôi qua, nhưng căn nhà xưởng trước mặt vẫn không có gì thay đổi.

Mặt tường phủ đầy bụi bặm, cửa sổ đổ nát, và cả cánh cửa sắt được đóng chặt.

Gió ngoài ngoại ô thốc mạnh hơn trong nội thành, như từ vùng đồng hoang vu xa xôi cuốn đến, gió mạnh đến độ khiến khung cửa sổ xe rung lên bần bật.

Cô kéo kính xe lên, nổ máy xe rời đi.

Chiếc xe màu đỏ rực chạy bon bon trên con đường ngoại ô, hơn nửa tiếng sau, nó dừng lại bên ven đường.

Cách đó không xa là một câu lạc bộ cao cấp được trang trí vô cùng sang trọng, ba chữ Hoa Thanh Trì được khắc lên một biển gỗ phong cách cổ kính với kiểu chữ Lệ cứng cỏi và đầy phóng khoáng.

Ông cụ Phó thích nhất là lối chữ Lệ.

Phó Uẩn có thể dỗ được ông cụ Phó khiến ông ấy giao cả tập đoàn nhà họ Phó vào tay anh, chắc hẳn anh ta đã luyện được lối chữ Lệ thành thục như một nghệ nhân.

Giang Sắt cầm điện thoại lên, hướng về phía tấm biển hiệu kia chụp một tấm.

Màn hình điện thoại bất chợt sáng lên, một tin nhắn từ Wechat hiện lên.

Nghiên, [Tối nay anh về ăn cơm với em nhé.]

Giang Sắt im lặng nhìn tin nhắn trước mắt, vài giây sau, cô lướt nhẹ mấy đầu ngón tay trên màn hình, hồi âm cho anh, [Tối nay em bận rồi.]

*** Jeongie: Góc Spoil:

Nếu mọi người để ý sẽ thấy, sau khi đoán ra kẻ chủ mưu vụ bắt cóc năm xưa, Sắt Sắt đã bắt đầu chuẩn bị đường lui cho mình, cả HE và BE. TT TT

Tuần sau nhà mình có việc nên chắc chỉ lên được 1 chương, mong mọi người thông cảm. <3 <3

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat