Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh

Chương 26


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Máu mủ ruột rà lại tàn nhẫn với nhau, không thân không thích lại ân cần như vậy.

Thiên Manh đã mất rất nhiều năm tháng để có thể tồn tại tiếp, nhưng cô như biến thành một con người hoàn toàn khác. Điều đó hiện rõ trong mối quan hệ của cô và Dục Minh. Cô bên anh hờ hững, cô không đòi hỏi, không cố ý gây sự, làm nũng hay bày tỏ yêu anh, vì cô căn bản không thể. Cô sợ bản tính bốc đồng và trẻ con sẽ khiến người bên cạnh tổn thương.

Dù gì cũng không thể dành cả đời mình mà sống trong u tối, nếu đã sống thì nên chọn sống tốt hơn, không phải để lấy lòng người khác mà chính là phải làm vừa lòng bản thân mình xấu cũng được, tốt cũng được cô đã không còn gì quý giá hơn để mất nữa rồi.

Thiên Manh thu mình lại, giờ cô chỉ còn mỗi Rachel nhưng cô không thể cứ mãi dựa dẫm vào người bạn đã vì cô mà phần nào mất đi sự vui vẻ, cô bỏ lại mọi đau buồn mà lựa chọn đi đến Anh du học, cô muốn thoát khỏi nơi cô sinh ra, nơi chỉ toàn mang lại bất hạnh.

Khóe mắt Thiên Manh lại chảy ra những giọt nước mắt khi nghĩ về quá khứ, cô mệt mỏi rã rời rồi lại ngủ thiếp đi.

Rachel gọi đến khiển Thiên Manh tỉnh giấc, họ hẹn gặp nhau vào đầu giờ chiều hôm đó.

“Hôm qua Tiêu Sở Uy đưa cậu về thế nào?”

Rachel không nhận ra được sự khác biệt trên khuôn mặt của Thiên Manh, cô ghé sát tai Thiên Manh hỏi.

“Tớ say nên anh ấy đưa tớ về nhà anh ấy”

Thiên Manh nói một cách trong sáng, vẻ mặt cũng không có chút biểu cảm.

“Về nhà, nhanh vậy, hai người chưa gì...đã.”



Những câu nói trong sáng của Thiên Manh sang miệng Rachel thành tối đen.

“Không có, cậu nghĩ gì vậy?"

Thiên Manh nhận ra vấn đề, cô hết nói thành lời với suy nghĩ của Rachel, chỉ biết gõ tay lên trán bạn, đừng nghĩ lung tung.

“Tớ chỉ nôn cho cậu, đồ ăn dâng tận miệng rồi mà cứ gắp tới gắp lui quài là sao?”

“Rachel tớ chưa kể với cậu Tiêu Sở Uy và Dục Minh là bạn thân, bọn tớ không không thể đâu”

Thiên Manh nói ra vấn đề trong cô, vấn đề mà đã cất trong lòng cô từ nhiều tháng nay, không hiểu sao cô lại có suy nghĩ đó, dù biết chỉ là viễn cảnh nhưng cô vẫn có cảm giác lo sợ nếu như thật sự là Tiêu Sở Uy có ý với cô, và nếu phải chăng là họ đến với nhau thì với tính cách của Dục Minh, anh ta sẽ làm loạn.

Rachel ngây người ra một chút, cô suy nghĩ vẻ mặt rất đâm chiêu, như đang lắp ráp lại mọi logic.

“ Đúng là có chút vấn đề"

Rachel cuối cùng cũng mở miệng, cô gật gật đầu như nghiệm ra gì đó, rồi nhìn Thiên Mạnh.

“Có khi nào anh ta cũng có hôn ước rồi không, mấy người lớn ở đây hay chơi trò vừa đẻ ra đã sắp đặt liền hôn ước.”

Đúng là Rachel điều cô lo lắng vô cùng đơn thuần, cũng đúng vì cuộc

sống của cô thuận lợi hơn Thiên Manh, cô có cho mình một gia đình hạnh phúc, ngoại trừ cô vừa ly hôn thì hầu như chưa có việc gì khiến cô phật lòng, chỉ cần cô muốn là sẽ có được.

“Rachel ai bên cạnh tớ cũng đều sẽ không hạnh phúc. Tớ không nên gây thêm đau buồn cho người khác nữa.

Thiên Manh bất mãn cảm thán, lộ ra nỗi buồn man mác tận sâu trong ánh mắt, cô mệt mỏi để có thêm bất kỳ một mối quan hệ nào nữa.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat