Nam Phương Hải Triều (Sóng Thần Phương Nam)

Chương 15


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Biểu cảm của Vi Gia Dịch cứng lại một giây, một lát sau mới nói: "Cũng không có gì, thầy cảm thấy tôi chụp cái khác có thiên phú hơn, không nên chụp nội dung hiện tại."

"Thế anh thích thể loại nào?" Triệu Cạnh nắm bắt trọng điểm, nhẹ nhàng dẫn dắt, giúp Vi Gia Dịch giải tỏa.

Vi Gia Dịch lắc đầu, môi mấp máy, không chắc chắn nói: "Tôi cũng không biết nữa."

Triệu Cạnh hoàn toàn không vội: "Cứ từ từ nghĩ kỹ."

"...Ban đầu tôi vì kiếm sống mà chụp nhiều ảnh chân dung." Anh nói với Triệu Cạnh: "Sau khi tốt nghiệp về nước cũng không phải chưa thử chụp cái khác, nhưng kết quả đều không tốt, cũng không có thành quả, cuối cùng lại quay về chụp chân dung, rồi đến thời trang và nhiếp ảnh thương mại, cứ thế đến giờ."

Nói đến đây, giọng Vi Gia Dịch càng lúc càng nhỏ, nụ cười thường trực cũng phai nhạt, thay vào đó là vẻ lưỡng lự, ánh mắt bất giác nhìn sang nơi khác. Triệu Cạnh nhìn gương mặt nghiêng của anh, không rõ vì sao, nhưng lại càng khó rời mắt.

"Haizz." Vi Gia Dịch đột nhiên tỉnh táo, lưng cũng thẳng hơn, ánh mắt trong trẻo nhìn Triệu Cạnh: "Thôi đừng nói cái này nữa, nhàm chán lắm."

Triệu Cạnh nói "Không chán" còn nhanh hơn cả suy nghĩ.

Khi Vi Gia Dịch đang cảm động trước sự kiên nhẫn của anh, thì điện thoại đặt bên cạnh rung lên.

Tiếng chuông bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện ấm áp của hai người, Triệu Cạnh đã thấy rất khó chịu, giây tiếp theo, ánh mắt anh lại lia qua màn hình hiện lên ba chữ Phan Dịch Phi.

Vi Gia Dịch không hiểu tại sao mình lại nói nhiều như thế với Triệu Cạnh, có lẽ vì anh ta hoàn toàn không hiểu được những phiền muộn của cuộc đời, khiến anh cảm giác như đang nói chuyện với một cái cây, hoặc có thể là do mệt mỏi, không phân biệt được tình huống mà chỉ muốn thổ lộ.

Nhưng khi điện thoại vừa đổ chuông, cơn giận của Triệu Cạnh đã hiện rõ ra mặt, chăm chăm nhìn vào màn hình.

Chuông reo mấy tiếng, Vi Gia Dịch cũng không biết nên nghe hay từ chối.

Hơn một tuần trước khi thấy cuộc gọi đến từ Phan Dịch Phi, trong lòng Vi Gia Dịch vẫn có một chút nỗi đau khó nói thành lời, giờ khi thấy tên anh ta, trong đầu chỉ còn lại câu của Triệu Cạnh: "Vẫn có thể kiện."

Đang do dự, cuộc gọi kết thúc, không bao lâu sau lại đổ chuông.

Vi Gia Dịch sợ anh ta có việc thật, đành bắt máy. Anh còn chưa kịp nói câu nào, Triệu Cạnh đã làm như muốn phá đám, xích lại gần lớn giọng hỏi: "Ai thế?" khiến đầu dây bên kia của Phan Dịch Phi phải im lặng.

Nếu không phải đang thực sự ngại ngùng, có lẽ Vi Gia Dịch đã bật cười.

Sau vài giây, Phan Dịch Phi hỏi: "Gia Dịch, bên cậu có người à? Nói chuyện tiện không?"

"Có chuyện gì không?" Vi Gia Dịch không trả lời câu hỏi, hỏi thẳng.

Chưa kịp để Phan Dịch Phi nói gì, Triệu Cạnh lại chen vào: "Vi Gia Dịch, rốt cuộc là ai đấy?"

Vi Gia Dịch không thở nổi, chỉ muốn vươn tay bịt miệng anh lại, nhưng cái miệng của Triệu Cạnh đâu phải anh muốn bịt là bịt, đành nói với Phan Dịch Phi: "Chờ chút nhé." rồi tắt tiếng, mới nói với Triệu Cạnh: "Là Phan Dịch Phi gọi tới, tôi cứ tưởng anh nhìn thấy rồi."

"Ồ, không nhìn rõ, ra là anh ta." Triệu Cạnh nhún vai, mặt dày vô cùng: "Còn dám gọi điện cho anh, không phải nói không thân à? Công ty quan hệ công chúng nói xóa mất ba ngày mới hết được bản tin, nhiều như thể mạng Internet bị virus xâm nhập vậy."

Vi Gia Dịch bị anh chọc muốn bật cười, lại cảm thấy bất đắc dĩ, nói: "Tôi ra ngoài nghe máy nhé."

"Tại sao? Ở đây không nghe được à?" Triệu Cạnh nghe câu này, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Tôi sợ làm phiền anh."

Lời nói thiếu tự tin quả thật không lừa được ai, Triệu Cạnh thậm chí như đang cười, trêu Vi Gia Dịch: "Làm phiền à? Tôi không thấy."

Cuối cùng, Vi Gia Dịch vẫn phải ra góc hành lang nghe máy. Triệu Cạnh không đi theo, chỉ đứng đó không chút cảm xúc, như sắp tức chết vì anh, trong tay nhẹ nhàng ném ném cái máy ảnh, nhìn về hướng anh đi.

Vi Gia Dịch đi đến góc khuất, đứng ở nơi Triệu Cạnh không nhìn thấy, mới tắt chế độ im lặng: "Được rồi, có chuyện gì vậy?"

"Cậu đang bận à? Tôi làm phiền cậu à?"

Giọng của Phan Dịch Phi vẫn trầm ấm dịu dàng, nhưng Vi Gia Dịch chỉ muốn cúp máy nhanh nhanh để quay về dỗ Triệu Cạnh, bèn hỏi thẳng: "Cậu có việc gì không?"

"Tôi đã quyên góp một ít tiền vào tài khoản mà hôm qua cậu gửi."

"Cảm ơn."

"Chút lòng thành thôi, không thể bằng những gì cậu đang làm ở đó."

"Cảm ơn." Vi Gia Dịch không muốn vòng vo với anh ta, nên hỏi tiếp: "Còn chuyện gì khác không?"

Phan Dịch Phi im lặng vài giây, Vi Gia Dịch như nghe thấy tiếng nạng chống xuống đất, nhưng chỉ vài lần rồi ngưng. Anh không dám nhìn, nghe Phan Dịch Phi nói tiếp: "Thực ra tôi nghe chị Huyền nói, gần đây có vài tờ báo quen biết gọi cho chị ấy, bảo rằng có người trả tiền để họ xóa vài bài báo."

Vi Gia Dịch "Ừ" một tiếng, tỏ ý đang nghe, Phan Dịch Phi tiếp tục: "Tôi tìm hiểu thì mới biết là gì. Những bài đó nên xóa đi."

"cậu chưa từng xem à?" Vi Gia Dịch hỏi.

"Thật sự là không biết, cậu biết đấy, tôi bận quay phim, đọc kịch bản suốt ngày."

Vi Gia Dịch không nói gì, anh ta bèn nói tiếp: "Gia Dịch, đợi cậu về, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé, trò chuyện đàng hoàng. Gần đây tôi hay nghĩ đến lúc chúng ta ở ghép, hồi đó chúng ta vui vẻ và đơn giản biết bao."

"Tôi không còn nghĩ đến nữa." Vi Gia Dịch thành thật nói với anh ta: "Thôi nhé, không còn gì thì thôi. Bữa cơm để sau đi, nếu bị chụp ảnh chung thì bản tin của cậu đăng cũng vô ích."

Cúp điện thoại, Vi Gia Dịch cảm thấy một chút đờ đẫn khó hiểu, anh biết nỗi buồn đó từng thật sự tồn tại, nhưng giờ đây anh không thể khơi dậy được cảm xúc lúc đó nữa. Không biết từ khi nào, anh đã thật sự không còn quay đầu nhìn lại nữa.

Anh cầm điện thoại bước ra khỏi góc khuất, thấy Triệu Cạnh đứng cách đó không xa, tựa vào một cây nạng gần tấm gương sát đất, trên tay cầm máy ảnh.

Vi Gia Dịch tiến lại gần, Triệu Cạnh vẫn đứng yên, cúi đầu nhìn anh từng bước tiến lại gần hơn.

Vi Gia Dịch đứng trước mặt anh, chẳng biết phải làm gì, bèn hỏi: "Anh vừa rồi có nghe thấy không?"

"Cái này bật thế nào?" Triệu Cạnh không trả lời câu hỏi của anh, chỉ cầm máy ảnh, bật máy bằng một tay, màn hình sáng lên, anh giơ máy lên, chụp Vi Gia Dịch một tấm.

Ống kính gần đến mức chạm vào lông mi, Vi Gia Dịch nghe thấy tiếng kêu vang lên ngay bên tai, tim anh bỗng nhiên thắt lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt của Triệu Cạnh không hề thay đổi, Vi Gia Dịch không đọc ra được cảm xúc của anh. Triệu Cạnh lại chụp thêm một tấm nữa, lúc này Vi Gia Dịch nghĩ có lẽ Triệu Cạnh đang giận, nhưng Triệu Cạnh lại hạ tay xuống một chút, tự nhiên hỏi Vi Gia Dịch: "Xem ảnh tôi chụp thế nào?"

Vi Gia Dịch mơ hồ, tim đập nhanh, anh giúp Triệu Cạnh chọn chế độ xem ảnh.

Máy ảnh nằm trong tay Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh, nhưng như thể là hai thứ khác nhau; ở tay Vi Gia Dịch là máy ảnh, còn trong tay Triệu Cạnh, nó nhỏ bé như một món đồ chơi.

Vi Gia Dịch xem ảnh Triệu Cạnh chụp, anh ấy chụp hai tấm mắt của Vi Gia Dịch, một tấm mở mắt, một tấm nhắm mắt, không lấy nét nên khá mờ. Vi Gia Dịch thường chụp ảnh cho người khác, chưa bao giờ chụp mình, đột nhiên thấy cận cảnh mờ mịt của chính mình như trong một bộ phim kinh dị, thì không khỏi giật mình.

"Thế nào?" Triệu Cạnh đắc ý hỏi.

Vi Gia Dịch ngượng ngùng khen: "Chụp đẹp lắm, rất có phong cách riêng."

Triệu Cạnh mỉm cười, nói: "Vi Gia Dịch, tôi muốn chụp ảnh chung với anh." Anh theo cách của Vi Gia Dịch khi nãy, điều chỉnh lại chế độ chụp, sau đó tay trái khẽ móc cây nạng: "Lại gần một chút."

Vi Gia Dịch hơi sát lại, cảm giác cây nạng của Triệu Cạnh chạm vào lưng mình lạnh buốt. Cánh tay của Triệu Cạnh hờ hững đặt lên vai anh, rồi anh dùng cằm ra hiệu cho Vi Gia Dịch nhìn vào gương sát đất.

Trong gương, Triệu Cạnh mặc áo sơ mi vải lanh xanh nhạt gần như trắng, và một chiếc quần golf màu be, đứng bên cạnh Vi Gia Dịch, chân trái đeo nẹp nhưng vẫn đứng thẳng, nhìn vào màn hình, ánh mắt hướng về Vi Gia Dịch, máy ảnh được đặt ở vị trí ngay trên xương sườn.

Về chiều cao, Triệu Cạnh chỉ cao hơn Vi Gia Dịch nửa cái đầu, nhưng Vi Gia Dịch gầy hơn rất nhiều, khoảng cách về dáng người rất rõ rệt, cánh tay chạm vào nhau cũng chỉ vừa đủ để tách rời bất kỳ lúc nào. Một cách hoàn hảo, thỏa mãn đạo đức phản đối quấy rối của Triệu Cạnh.

Triệu Cạnh cứ thế chụp vài tấm.

Không biết anh đang nghĩ gì, Vi Gia Dịch mông lung nhìn về phía trước. Trước gương chỉ còn tiếng chụp ảnh vang lên.


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat