Nam Phương Hải Triều (Sóng Thần Phương Nam)
Chương 20
"Tối nay tôi về nhà mình ngủ." Triệu Cạnh nói: "Anh cứ về nhà đi, cho tôi địa chỉ tôi sẽ qua."
Việc đặt ảnh cũng rất quan trọng, hôm qua Triệu Cạnh vừa học từ giáo sư, đúng lúc có thể tự tay chọn một vị trí phù hợp cho tác phẩm của mình ở nhà Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch rất nghe lời, cúp máy rồi gửi địa chỉ, đó là một phòng căn hộ gần khách sạn trong thành phố, anh nhắn với Triệu Cạnh: "Tôi chắc sẽ đến sớm hơn anh một chút, tôi sẽ đợi dưới nhà."
Triệu Cạnh lập tức đứng dậy nói muốn đi, mẹ gọi anh một tiếng, anh quay lại, thấy bà có vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại vẫy tay: "Con có việc thì cứ đi đi."
Triệu Cạnh gật đầu, chống nạng rời đi.
Nhà Vi Gia Dịch ở cạnh hồ, tòa nhà có hai cánh, cánh trái là khách sạn, cánh phải là căn hộ. Tòa nhà còn mới, kính cửa sổ đen bóng có thể phản chiếu những đám mây và mặt trăng trên bầu trời.
Tài xế đỗ xe trước cửa kính của tòa nhà, lấy túi đựng ảnh từ cốp, mở cửa xe cho Triệu Cạnh.
Triệu Cạnh vừa xuống xe lập tức thấy Vi Gia Dịch đang đứng cách đó không xa đeo ba lô.
Gió lạnh, nhưng Vi Gia Dịch ăn mặc rất mỏng, một chiếc áo hoodie dài tay màu xám và quần jeans, đeo chiếc ba lô mà Triệu Cạnh rất quen thuộc, mái tóc đen mềm buộc lại sau gáy, vẻ mặt hơi mệt mỏi, dưới mắt thâm quầng làm gương mặt càng nhỏ hơn.
Triệu Cạnh nghi ngờ rằng anh lại gầy đi, cầm lấy túi mà tài xế đưa cho rồi đi đến trước mặt Vi Gia Dịch.
"Chào." Vi Gia Dịch cười với anh, đôi mắt cong lên: "Lâu quá không gặp."
Một tuần không gặp có tính là lâu không? Rõ ràng là không. Chỉ có Vi Gia Dịch cảm thấy lâu thôi.
Lý trí của Triệu Cạnh biết điều đó, nhưng sau một tuần dài, liên lạc ít ỏi, lại nhìn thấy nụ cười của Vi Gia Dịch, đột nhiên anh cảm thấy mình có thể sẵn lòng chiều theo cách nghĩ của Vi Gia Dịch.
Bố mẹ anh từng nói Triệu Cạnh không có kiên nhẫn với người khác, Triệu Cạnh trước giờ vẫn cho rằng chẳng ai xứng đáng để anh phải kiên nhẫn.
Cần người khác đối xử kiên nhẫn, chứng tỏ làm việc không đủ thông minh, không có năng lực. Nhưng nếu kiên nhẫn nghĩa là nghe những lời mình không đồng tình mà không phản bác, gửi tin nhắn chờ một ngày không trả lời mà không tức giận thì Triệu Cạnh nhận ra bây giờ mình cũng có rồi.
Vi Gia Dịch muốn giúp Triệu Cạnh cầm túi, nhưng anh không đưa mà dắt Triệu Cạnh vào bên trong.
Sảnh tòa nhà mới tinh và sáng sủa, họ đi qua khu vực chung và hồ nước, Vi Gia Dịch nói với Triệu Cạnh: "Tôi cũng đã lâu không về đây, bình thường cũng không ở."
Đến trước thang máy, anh bấm nút, lén nhìn vài lần vào túi của Triệu Cạnh, vẻ mặt tò mò, bước vào thang máy rồi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Là gì thế? Bây giờ có thể nói chưa?"
"Đoán đi." Triệu Cạnh cúi đầu nhìn anh.
"Tôi không đoán được." Vi Gia Dịch quẹt thẻ, anh ở tầng hai mươi bảy.
Thang máy đi lên, đến tầng hai mươi, Vi Gia Dịch lại không nhịn được liếc nhìn vào trong túi, có lẽ thấy được hình dạng, bất chợt trợn tròn mắt: "Là ảnh à?"
Triệu Cạnh "Ừ" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Vi Gia Dịch sững người rồi bước ra ngoài.
Nhà của Vi Gia Dịch cách thang máy không xa, họ đi một đoạn ngắn, Vi Gia Dịch mở cửa, giúp Triệu Cạnh giữ cửa, anh đi vào và im lặng nhìn xung quanh.
Vừa vào cửa là bếp mở đơn giản, có bàn ăn tròn cho sáu người, đi qua quầy bar là sofa dài và bàn trà, cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh hồ.
Rẽ trái có một hành lang, hai cánh cửa gỗ đóng kín, có lẽ là phòng tắm và phòng ngủ.
Căn nhà đúng như Vi Gia Dịch nói, dường như không ở nhiều, gần như không có dấu vết của cuộc sống, cũng không có đồ trang trí. Nhìn lướt một vòng, Triệu Cạnh cảm thấy nhà này trống đến mức đặt ảnh ở đâu cũng không vấn đề gì.
Vi Gia Dịch đặt ba lô xuống đất, Triệu Cạnh tranh thủ lấy hai bức ảnh từ trong túi ra đưa cho anh.
Theo lời khuyên của giáo sư, Triệu Cạnh in ảnh thành kích thước lớn bình thường, nhờ người dán lên giấy bìa trắng, rồi đặt vào khung ảnh. Khung ảnh viền rất hẹp, màu gỗ tối giản.
Vi Gia Dịch nhận lấy bức ảnh cúi đầu ngắm nghía. Triệu Cạnh cũng ghé sát vào nhìn cùng: "Anh thích không?"
"Rất thích." Vi Gia Dịch không rời mắt, chỉ vào góc dưới bên phải: "Ồ, còn có chữ ký nữa này." Rồi cầm lấy bức còn lại, cũng ngắm một lúc, ngẩng đầu nói với Triệu Cạnh bằng vẻ mặt chân thành: "Tôi thật sự rất thích, cảm ơn anh."
Triệu Cạnh hài lòng gật đầu, hỏi: "Quà của anh đâu?" Quyết định khi Vi Gia Dịch lấy quà ra, anh cũng sẽ cố thể hiện thái độ trân trọng tương tự.
Vi Gia Dịch đặt hai bức ảnh lên tủ cạnh ti vi, quay đầu nói: "Để ai đến nhà tôi cũng có thể nhìn thấy ngay."
Sau đó anh mới trở lại, kéo khóa ba lô lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Triệu Cạnh. Triệu Cạnh mở ra xem, bên trong là một bức tượng Phật nhỏ màu trắng hơi lẫn tạp chất.
"Tôi mua của người dân địa phương ở chỗ chụp ảnh." Vi Gia Dịch nói: "Nói là khắc từ xương bò Tây Tạng, có thể phù hộ bình an. Cũng không mua được gì đắt tiền, nghe anh nói tặng quà, tôi ngại không muốn tay không nên mua đại một cái, sau này thấy món nào tốt hơn sẽ mua lại cho anh."
Ánh mắt Vi Gia Dịch rất chân thành, khóe môi thẳng, lời nói thành thật đến mức không còn sự khéo léo như trước. Nơi anh sống cũng vậy, so với nhà ở thì nó giống một căn phòng khách sạn vô cảm hơn, trông đơn độc và rất cô quạnh.
Triệu Cạnh muốn Vi Gia Dịch cho phép anh tiến lại gần hơn, nhưng Vi Gia Dịch lại ngờ nghệch trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không nhận ra, cũng không nói gì. Triệu Cạnh chỉ có thể ngẩng đầu, nói với anh: "Tôi cũng rất thích, như này là đủ rồi, không cần mua lại, tôi có tất cả mọi thứ, để tôi tặng anh là được rồi."
Việc đặt ảnh cũng rất quan trọng, hôm qua Triệu Cạnh vừa học từ giáo sư, đúng lúc có thể tự tay chọn một vị trí phù hợp cho tác phẩm của mình ở nhà Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch rất nghe lời, cúp máy rồi gửi địa chỉ, đó là một phòng căn hộ gần khách sạn trong thành phố, anh nhắn với Triệu Cạnh: "Tôi chắc sẽ đến sớm hơn anh một chút, tôi sẽ đợi dưới nhà."
Triệu Cạnh lập tức đứng dậy nói muốn đi, mẹ gọi anh một tiếng, anh quay lại, thấy bà có vẻ ngập ngừng như muốn nói gì đó, cuối cùng lại vẫy tay: "Con có việc thì cứ đi đi."
Triệu Cạnh gật đầu, chống nạng rời đi.
Nhà Vi Gia Dịch ở cạnh hồ, tòa nhà có hai cánh, cánh trái là khách sạn, cánh phải là căn hộ. Tòa nhà còn mới, kính cửa sổ đen bóng có thể phản chiếu những đám mây và mặt trăng trên bầu trời.
Tài xế đỗ xe trước cửa kính của tòa nhà, lấy túi đựng ảnh từ cốp, mở cửa xe cho Triệu Cạnh.
Triệu Cạnh vừa xuống xe lập tức thấy Vi Gia Dịch đang đứng cách đó không xa đeo ba lô.
Gió lạnh, nhưng Vi Gia Dịch ăn mặc rất mỏng, một chiếc áo hoodie dài tay màu xám và quần jeans, đeo chiếc ba lô mà Triệu Cạnh rất quen thuộc, mái tóc đen mềm buộc lại sau gáy, vẻ mặt hơi mệt mỏi, dưới mắt thâm quầng làm gương mặt càng nhỏ hơn.
Triệu Cạnh nghi ngờ rằng anh lại gầy đi, cầm lấy túi mà tài xế đưa cho rồi đi đến trước mặt Vi Gia Dịch.
"Chào." Vi Gia Dịch cười với anh, đôi mắt cong lên: "Lâu quá không gặp."
Một tuần không gặp có tính là lâu không? Rõ ràng là không. Chỉ có Vi Gia Dịch cảm thấy lâu thôi.
Lý trí của Triệu Cạnh biết điều đó, nhưng sau một tuần dài, liên lạc ít ỏi, lại nhìn thấy nụ cười của Vi Gia Dịch, đột nhiên anh cảm thấy mình có thể sẵn lòng chiều theo cách nghĩ của Vi Gia Dịch.
Bố mẹ anh từng nói Triệu Cạnh không có kiên nhẫn với người khác, Triệu Cạnh trước giờ vẫn cho rằng chẳng ai xứng đáng để anh phải kiên nhẫn.
Cần người khác đối xử kiên nhẫn, chứng tỏ làm việc không đủ thông minh, không có năng lực. Nhưng nếu kiên nhẫn nghĩa là nghe những lời mình không đồng tình mà không phản bác, gửi tin nhắn chờ một ngày không trả lời mà không tức giận thì Triệu Cạnh nhận ra bây giờ mình cũng có rồi.
Vi Gia Dịch muốn giúp Triệu Cạnh cầm túi, nhưng anh không đưa mà dắt Triệu Cạnh vào bên trong.
Sảnh tòa nhà mới tinh và sáng sủa, họ đi qua khu vực chung và hồ nước, Vi Gia Dịch nói với Triệu Cạnh: "Tôi cũng đã lâu không về đây, bình thường cũng không ở."
Đến trước thang máy, anh bấm nút, lén nhìn vài lần vào túi của Triệu Cạnh, vẻ mặt tò mò, bước vào thang máy rồi cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Là gì thế? Bây giờ có thể nói chưa?"
"Đoán đi." Triệu Cạnh cúi đầu nhìn anh.
"Tôi không đoán được." Vi Gia Dịch quẹt thẻ, anh ở tầng hai mươi bảy.
Thang máy đi lên, đến tầng hai mươi, Vi Gia Dịch lại không nhịn được liếc nhìn vào trong túi, có lẽ thấy được hình dạng, bất chợt trợn tròn mắt: "Là ảnh à?"
Triệu Cạnh "Ừ" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Vi Gia Dịch sững người rồi bước ra ngoài.
Nhà của Vi Gia Dịch cách thang máy không xa, họ đi một đoạn ngắn, Vi Gia Dịch mở cửa, giúp Triệu Cạnh giữ cửa, anh đi vào và im lặng nhìn xung quanh.
Vừa vào cửa là bếp mở đơn giản, có bàn ăn tròn cho sáu người, đi qua quầy bar là sofa dài và bàn trà, cửa sổ sát đất nhìn ra cảnh hồ.
Rẽ trái có một hành lang, hai cánh cửa gỗ đóng kín, có lẽ là phòng tắm và phòng ngủ.
Căn nhà đúng như Vi Gia Dịch nói, dường như không ở nhiều, gần như không có dấu vết của cuộc sống, cũng không có đồ trang trí. Nhìn lướt một vòng, Triệu Cạnh cảm thấy nhà này trống đến mức đặt ảnh ở đâu cũng không vấn đề gì.
Vi Gia Dịch đặt ba lô xuống đất, Triệu Cạnh tranh thủ lấy hai bức ảnh từ trong túi ra đưa cho anh.
Theo lời khuyên của giáo sư, Triệu Cạnh in ảnh thành kích thước lớn bình thường, nhờ người dán lên giấy bìa trắng, rồi đặt vào khung ảnh. Khung ảnh viền rất hẹp, màu gỗ tối giản.
Vi Gia Dịch nhận lấy bức ảnh cúi đầu ngắm nghía. Triệu Cạnh cũng ghé sát vào nhìn cùng: "Anh thích không?"
"Rất thích." Vi Gia Dịch không rời mắt, chỉ vào góc dưới bên phải: "Ồ, còn có chữ ký nữa này." Rồi cầm lấy bức còn lại, cũng ngắm một lúc, ngẩng đầu nói với Triệu Cạnh bằng vẻ mặt chân thành: "Tôi thật sự rất thích, cảm ơn anh."
Triệu Cạnh hài lòng gật đầu, hỏi: "Quà của anh đâu?" Quyết định khi Vi Gia Dịch lấy quà ra, anh cũng sẽ cố thể hiện thái độ trân trọng tương tự.
Vi Gia Dịch đặt hai bức ảnh lên tủ cạnh ti vi, quay đầu nói: "Để ai đến nhà tôi cũng có thể nhìn thấy ngay."
Sau đó anh mới trở lại, kéo khóa ba lô lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Triệu Cạnh. Triệu Cạnh mở ra xem, bên trong là một bức tượng Phật nhỏ màu trắng hơi lẫn tạp chất.
"Tôi mua của người dân địa phương ở chỗ chụp ảnh." Vi Gia Dịch nói: "Nói là khắc từ xương bò Tây Tạng, có thể phù hộ bình an. Cũng không mua được gì đắt tiền, nghe anh nói tặng quà, tôi ngại không muốn tay không nên mua đại một cái, sau này thấy món nào tốt hơn sẽ mua lại cho anh."
Ánh mắt Vi Gia Dịch rất chân thành, khóe môi thẳng, lời nói thành thật đến mức không còn sự khéo léo như trước. Nơi anh sống cũng vậy, so với nhà ở thì nó giống một căn phòng khách sạn vô cảm hơn, trông đơn độc và rất cô quạnh.
Triệu Cạnh muốn Vi Gia Dịch cho phép anh tiến lại gần hơn, nhưng Vi Gia Dịch lại ngờ nghệch trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không nhận ra, cũng không nói gì. Triệu Cạnh chỉ có thể ngẩng đầu, nói với anh: "Tôi cũng rất thích, như này là đủ rồi, không cần mua lại, tôi có tất cả mọi thứ, để tôi tặng anh là được rồi."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv