Ngự Hoạn

Chương 97


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Lục Bức Nghiễn đáp: "Quân khởi nghĩa binh lực quá mỏng, không thể nào đánh được quân triều đình, nhưng nếu là Tạ..."

Lục Bức Nghiễn nhìn Vụ Nguyệt, "Nhưng nếu là Tạ Vụ Hành cùng Tiêu Phái tiêu diệt lẫn nhau, bọn họ ở giữa làm ngư ông đắc lợi, cũng không phải là không có thể."

Vụ Nguyệt nghe xong khẽ gật đầu, "Ta hiểu."

Vụ Nguyệt không ở lại lâu, nói thêm mấy câu cùng Lục Bức Nghiễn xong liền hồi cung.

Trên đường về Chiếu Nguyệt lâu, nàng hồi tưởng lại đối thoại cùng Lục Bức Nghiễn, trong lòng có một suy đoán.

Quân tiền triều khởi nghĩa, có lẽ là Tạ Vụ Hành đứng phía sau.

Hắn là muốn triệt để thiêu huỷ giang sơn Tiêu thị.

Vụ Nguyệt nhéo nhéo mi tâm, bỗng nhiên quay ra nhìn Thuận Ý.

Thuận Ý tiến lên hai bước, "Công chúa có gì dặn dò ạ?"

Vụ Nguyệt do dự một lát cuối cùng nhẹ giọng nói, "Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, ngươi đi nói Tạ Vụ Hành nhất định phải ăn bánh trôi."

"A..." Thuận Ý cong eo đáp, "Nô tài lĩnh mệnh."

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Dưỡng Tâm điện, Tạ Vụ Hành nhắm mắt ngồi sau án thư xoa mi tâm.

Quả nhiên tin Triệu Minh khởi binh vừa truyền ra, đến tai những phiên vương kia, họ đã bắt đầu đứng ngồi không yên muốn cho Tiêu Phái mượn binh, Thiên hạ này vẫn họ Tiêu thì bọn họ mới có thể vô tư.

Triệu Minh kia chỉ có mấy vạn quân vốn không làm nên được sóng gió gì, dù hắn có binh mã, chống lại triều điều cũng chỉ như châu chấu đá xe, nhưng nếu khống chế, để một ngày hắn thật sự lớn mạnh thì cũng sẽ thành chuyện phiền toái.

Trừ phi, hắn không thực sự muốn làm thống soái.

Cho nên cần cân nhắc, chuyện này còn có thể hoá giải.

Trọng Cửu bưng bát bánh trôi nóng hầm hập vào, "Chưởng ấn ăn chút gì không ạ?"

Tạ Vụ Hành mí mắt cũng không nâng lên, khoát tay bảo hắn lui ra ngoài, ý là không ăn.

Trọng Cửu do dự chớp mắt, "Là Công chúa dặn dò, Tết Nguyên tiêu phải ăn bánh trôi."

Tạ Vụ Hành mở mắt ra, không nói gì, im lặng nhận lấy bát yên tĩnh ăn sạch sẽ.

*

Qua Tết Nguyên tiêu, tin tức các thành trì lần lượt bị vây hãm, công phá lần lượt truyền vào kinh, Tiêu Phái thống lĩnh phản quân lại thêm vô số binh mã của các phiên vương trợ giúp, một đường chạy thẳng về phía Bắc công chiếm nhiều toà thành trì.

Mà đội quân khởi nghĩa tiền triều tưởng rằng không đủ gây sóng gió vậy mà lại một đường vừa chiêu binh vừa tiến quân, đến tháng tư đã có thể đánh qua Lưỡng Giang.

May mà triều đình phái viện binh tới kịp thời, tử thủ Hiển Châu, quân khởi nghĩa mới tạm thời bị chặn lại.

Nhưng lúc này, triều đình hai mặt thụ địch, quân lực cũng bị chia làm hai ngả, mơ hồ sắp không trụ được nữa.

Phe phái quan viên ủng hộ Tạ Vụ Hành cũng ý thức được thế cục ác liệt, nếu tiếp diễn, thì không chỉ còn là tranh giành ngôi vị Hoàng đế nữa, mà Đại Dận triều cũng không còn nguyên vẹn.

Lão thái phó ở Kim Loan điện lên án mạnh mẽ gian thần hoạ loạn triều cương, muốn Tạ Vụ Hành tự sát tạ tội, ngay lập tức ông ta bị chém chết tại chỗ, máu tươi lan tràn, bách quan hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên.

Trận chiến này cũng không thể tiếp tục kéo dài, trong lòng mọi người đều rõ, chỉ khi quân triều đình hợp với quân của Tiêu Phái, trong ngoài bình ổn mới đảm bảo Thiên hạ này không đổi họ.

Tháng 7 nóng bức, ba vạn quân Tiêu Phái tiên phong đóng ở Hạp Dụ giang, chỉ chờ nước lên lập tức đánh thẳng về kinh.

Trong doanh trướng, Tiêu Phái mặc áo giáp nhìn dư đồ bày trận trước mặt.

Hiện giờ binh lực triều đình vẫn là nhiều nhất nhưng một nửa lại ở Hiển Châu, đóng giữ hoàng thành cũng không còn mạnh mẽ, lại thêm liên tục mất thành, quân tâm sớm đã bất ổn, chiến thắng nằm chắc trong tay hắn.

Chỉ bực mình một việc, Triệu Minh kia dẫn theo phản quân liên tục đánh lên, cuối cùng phải giải quyết như nào còn khó nói.

Tiêu Phái bình tĩnh nhếch mép, hắn không ngờ, Tạ Vụ Hành kia chỉ có vài vạn phản quân mà cũng chống đỡ không nổi lại để quân đánh tới tận Hiển Châu, chiêu binh mãi mã đã lên đến bảy tám vạn người.

Hắn nhắm mặt đè ép nộ khí trong lồng ngực, hít một hơi thật sâu.

Mành trước bị đẩy ra, là Tiến An.

"Điện hạ!" Tiến An đứng sau dư đồ chắp tay.

Tiêu Phái, "Nói!"

"Thám tử đến báo, Tạ Vụ Hành vì tăng cường sĩ khí muốn đích thân xuất binh ra trận." Tiến An dứt lời liền dâng lên phong thử trong tay, "Đây là mật thư gửi tới từ Kinh thành."

Tiêu Phái nhận thư mở ra, trong thư nói, Triệu Kinh Ngọc khuyên triều thần hợp sức gây sức ép cho Tạ Vụ Hành, hắn không chịu được áp lực nên sẽ tự mình ra trận.

"Tự chủ trương!" Thần sắc Tiêu Phái lạnh lùng.

Với hắn mà nói, kết quả tốt nhất là một đường đánh thẳng vào Hoàng thành, Tạ Vụ Hành tất nhiên sẽ muốn kéo dài cuộc chiến, khi hai quân thương vong đủ nhiều, trong triều nhất định phải có người họ Tiêu ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ... tên Triệu Kinh Ngọc kia lại theo bước Tạ Vụ Hành, dùng Ấu đế hiệu lệnh chư hầu áp chế hắn.

Tuy Triệu Kinh Ngọc chưa chắc có gan này, nhưng cũng không thể không phòng.

Tiêu Phái nghĩ ngợi, ngón tay vô thức vuốt ve ngọc ban chỉ, một lát sau hắn ngẩn người hỏi Tiến An, "Đã tìm thấy chưa?"

Tiến An biết hắn hỏi đến Cố Ý Uyển, trên đường hành quân về Kinh thành, bọn họ phát hiện trên người một lưu dân có một chiếc khăn tay thêu hình hoa lan, hình thêu kia giống y hệt tay nghề của Cố Ý Uyển, mà theo lời lưu dân miêu tả, người cho khăn tay quả thật giống Cố Ý Uyển.

Cố Ý Uyển có lẽ chưa chết, nghe nói ở bên cạnh nàng còn có một nam nhân.

Tiến An lắc đầu, "Vẫn chưa tìm được ạ."

"Tiếp tục tìm." Tiêu Phái quả quyết nhắm mắt lại.

Trận này bất luận thế nào, hắn cũng phải thắng, hắn còn phải tìm về Uyển Uyển của hắn.

*

Trước đêm xuất chinh, Tạ Vụ Hành trắng đêm lăn lộn với Vụ Nguyệt, hắn thô bạo, Vụ Nguyệt sức cùng lực kiệt không chịu nổi, cánh tay nàng ôm chặt hắn, không ngừng hỏi: "Chàng... chàng... sẽ không có việc gì đâu... đúng không?"

Con người đen láy nhiễm màu dục vọng của Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm nàng, bên trong là sự giãy giụa không ngừng kêu gào.

Nàng bấu chặt cánh tay hắn thành từng vết đỏ hồng, hỏi lại: "Tạ Vụ Hành... chàng sẽ không có việc gì đâu... đúng không?"

"Công chúa có nguyện ý cùng đi với ta không?" Tạ Vụ Hành hỏi.

Chiến trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, sinh tử chỉ như sợi chỉ mảnh treo chuông, hắn không có bản lĩnh nhìn thấu thiên cơ, chỉ có dẫn theo tiểu công chúa bên người, hắn mới có thể đảm bảo... bọn họ có chết cũng chết bên nhau.

Vụ Nguyệt không do dự gật đầu, xuyên qua làn hơi nước trước mắt nhìn hắn: "Chàng không phải từng hỏi ta... có nguyện ý cùng chết hay không đó sao?"

Tạ Vụ Hành không đáp chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên hắn bật cười.

Tiếng cười này hoàn toàn là vì vui sướng, lúc trước hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không nỡ, Công chúa xinh xắn tốt đẹp như vậy nếu thành một khối thi thể thì không tốt.

Hắn luyến tiếc.

Tạ Vụ Hành cúi đầu hôn nàng, hắn dùng sức hận không thể nuốt Vụ Nguyệt vào bụng, "Công chúa không cần lo, ta dù có chết cũng sẽ về chết bên cạnh nàng."

Giọt mồ hôi từ cằm hắn nhỏ xuống người Vụ Nguyệt, cùng với mồ hôi thơm ngát trên người nàng hoà làm một, hơi thở tình ái nồng nàn giao triền, hai người lúc này thật sự mong rằng trời sẽ không sáng.

Nhưng thời gian nào có thiên vị họ bao giờ, lúc Vụ Nguyệt tỉnh lại, Tạ Vụ Hành đã đi rồi.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Tạ Vụ Hành dẫn theo quân triều đình giằng co với Tiêu Phái ở Hạp Dụ ginag, hai quân mấy lần giao chiến, Hạp Dụ ginag dễ thủ khó công, Tiêu Phái muốn suất quân qua sông chỉ có hai con đường, một là bằng đường nhỏ giữa khe núi, hai là dùng cầu phao băng sông. Đường nhỏ hành quân khó, tướng sĩ chỉ cần vào nhất định sẽ trúng mai phục, tử thương vô số. Nhưng muốn băng qua sông thì từ bờ bên kia cũng có vô số cung thủ đang đợi bọn họ. Huống hồ quân của Tiêu Phái đã tử thương không ít, trước sau chưa chắc vượt sông đã có thể tiếp tục tranh đấu.

Mãi cho đến một đêm sương mù, Tạ Vụ Hành phán đoán sai lầm, Tiêu Phái lợi dụng bóng đêm lệnh 3000 tướng sĩ tiến sát trận doanh đối phương, ngay lúc hỗn loạn đại quân vượt sống trực tiếp đánh cho đối phương lui mười dặm cố thủ.

May mắn quân viện trợ cũng đến rất nhanh, cuộc chiến lại tiếp tục kéo dài.

Trong doanh trướng, Tiêu Phái cùng tướng lĩnh trao đổi chiến sự đến khuya.

Ánh nến le lói hắt bóng lên sườn mặt lạnh lẽo của hắn, đến thời điểm này, Tạ Vụ Hành cùng hắn rõ ràng, chỉ có thống nhất tướng sĩ hai bên mới có thể đối kháng quân khởi nghĩa, cho nên hai người đánh đều có chút chần chừ.

"Cứ tiếp tục kéo dài như này, quân khởi nghĩa của Triệu Minh e sẽ thực sự làm ngư ông đắc lợi."

Hai người bọn họ, bắt buộc phải chết một!

*

Trên một khu đất trống trải trong hoàng cung, một tay Vụ Nguyệt cầm gậy gỗ đặc chế, một tay cầm gáo nước lớn. Nàng mím môi dùng sức, nhấc gậy gỗ lên gõ thật mạnh vào gáo nước, bọt nước lập tức bắn ra tứ phía trong không trung, xong lại giống như mưa bụi rơi xuống.

"Công chúa lợi hại quá!!" Thuận Ý cùng Tâm Đàn đứng một bên lập tức khen ngợi.

Vụ Nguyệt cũng thấy vừa lòng với bản thân, nàng quay đầu vui vẻ nhìn sư phụ, trong mắt tràn đầy mong đợi: "Ta như vậy có thể làm đả thiết hoa chưa?"

"Chưa được... chưa được!" Sư phụ liên tục xua tay, "Nước đánh chưa đủ tán, nếu đổi thành nước thép, Công chúa nhất định sẽ bị bỏng."

Từ trước đến nay làm gì có cô nương nào muốn học cái nghề này, chỉ có nam tử da dày thịt béo mới dám làm chuyện nguy hiểm này, Công chúa tới tìm hắn đòi học, lúc đầu hắn còn không thèm để ý, như thế nào cũng không dám tin, tiểu công chúa nũng nịu lại có thể làm được.

Trăm triệu lần không ngờ, nàng vậy mà lại kiên trì như vậy, luyện tập ngày qua ngày.

Sư phụ như hắn cũng phải lau mắt nhìn lại.

Vụ Nguyệt nghe vậy thì ủ rũ cúi đầu, hôm nay là sinh thần của Tạ Vụ Hành, nói không chừng hắn sẽ trở về, nàng ngày ngày luyện tập, nhưng vẫn không được, còn hắn có lẽ cũng không về.

Tạ Vụ Hành xuất kinh đã được ba tháng, ngoại trừ một vài tin tức truyền về linh tinh, nàng cái gì cũng không biết.

Sư phụ thấy nàng mất hứng thì liền trấn an: "Công chúa đã đánh được khá lắm rồi, cố gắng chút nữa có thể đánh ra pháo hoa đẹp nhất."

"Ừm." Vụ Nguyệt nỗ lực nở nụ cười, không sao, chờ nàng học xong hắn nhất định sẽ về.

Sau này... mọi việc đều sẽ bình an.

*

"Ong---ong---"

Tiếng kèn hiệu vang vọng khắp quân doanh, tướng sĩ từ trạm canh gác phi nước đại xuống dưới, trong miệng hô lớn: "PHẢN QUÂN TẤN CÔNG!!!!"

Tạ Vụ Hành ngồi dựa trên ghế bành, hờ hững nghe tiếng tướng sĩ hô hào bên ngoài doanh trướng, Trọng Cửu đứng một bên, hắn cúi thấp đầu, sắc mặt nghiêm trọng.

"Nhớ kĩ những lời ta nói." Tạ Vụ Hành mở miệng nhàn nhạt nói.

Trọng Cửu thấp giọng đáp: "Chưởng ấn yên tâm."

Không nghe thấy Tạ Vụ Hành nói nữa, Trọng Cửu hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh nến chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, ánh mắt tối tăm, dù có thế nào ánh sáng cũng không lọt được vào mắt hắn.

Thẳng đến một lúc lâu sau, Trọng Cửu giật mình nhận ra trong mắt hắn... có một tia cảm xúc là sợ hãi...

Trọng Cửu khiếp sợ, hắn... vậy mà lại có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Chưởng ấn. Nhưng khi cẩn thận nhìn lại, thì không còn phát hiện được gì nữa, chỉ còn lại lệ khí sắc bén.

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, "Mạt tướng cầu kiến Tể tướng!"

"Vào đi!" Tạ Vụ Hành đứng lên, giang hai tay.

Trọng Cửu mang giáp tới giúp hắn mặc, Tạ Vụ Hành cúi đầu đeo bảo vệ tay, Phó tướng Trình Sĩ Nghị chắp tay nói: "Tiêu tặc xuất quân tập kích từ phía Nam, mạt tướng đã lệnh quân tiên phong nghênh chiến, cung thủ cùng pháo thủ đã sẵn sàng phản công."

Ngoài chiến trường, khói thuốc súng ngập tràn, ánh lửa bốc lên tận trời cao, tạt vào mặt là mùi máu tươi cùng tiếng hò hét, tướng sĩ hai quân liên tục tấn công, từng người lần lượt ngã xuống, ngay sau đó, như tre già măng mọc lại có một lớp người khác tiến lên.

Vó ngựa của kỵ mã lướt qua từng thi thể, cuốn lên là bụi cùng những đoạn tay chân đứt lìa, tiếng chém giết ngập trời.

Tạ Vụ Hành ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn cờ xí của quân đối phương, "Phạt gian trừ nghịch, đỡ điên cầm nguy*"

Tạ Vụ Hành lạnh lùng cong môi, phạt gian trừ nghịch, đến tột cùng ai mới là gian ai mới là nghịch.

Hắn chậm rãi giơ cao trường kiếm trong tay, lưỡi kiếm loé lên ánh sánh bạc lạnh lẽo, "GIẾT!!!"

Tạ Vụ Hành giục ngựa phi như bay trên chiến trường, trường kiếm sắc bén đi đến đâu giết đến đó, hung ác mở ra một con đường máu, thân kiếm dần bị nhuộm đỏ không nhìn rõ dánh hình ban đầu.

Tướng sĩ nâng cao khí thế, gào rống xung trận theo hắn, cảnh tượng tựa như Tu La tràng, đao kiếm va chạm phát ra âm thanh chói tai, tia lửa bắn ra tứ phía tựa như luyện ngục.

Trình Sĩ Nghị phi đến cạnh Tạ Vụ Hành, cao giọng nói: "Chủ tướng, Tiêu tặc thấy không địch đã dẫn nhân mã chạy về phía Tây."

Đúng lúc này, một tên quân địch gào lên đâm thương về phía Tạ Vụ Hành.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành khẽ động, hắn linh hoạt xoay kiếm, đâm thẳng vào lồng ngực đối phương, sau đó nhanh chóng rút ra, máu từ ngực hắn phun lên bắn lên mặt Tạ Vụ Hành, làm cho làn da vốn trắng lạnh nhuốm vài phần quỷ dị.

"Dẫn theo người, theo ta đuổi theo!" Tạ Vụ Hành kẹp chặt bụng ngựa, dẫn đầu đuổi theo Tiêu Phái.

*Phạt gian trừ nghịch, đỡ điên cầm nguy: Tiêu diệt nghịch tặc, cứu nước khỏi tình cảnh nguy khốn

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Một đường truy đuổi đến vách núi, ngoại trừ vô số thi thể trên đất, nhưng không phát hiện tung tích Tiêu Phái, hắn kéo dây cương, thong thả đi xung quanh vách núi xem xét.

Bất chợt bên tai có tiếng ào ào, như tiếng lưỡi đao xé gió, tóc vấn gọn trên đầu bị gió thổi tung bay, hắn nhạy bén nhận ra trong rừng có động tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, tay chậm rãi nắm chặt trường kiếm.

Mấy chục người mặc áo đen từ trong rừng nhảy ra, Tiêu Phái ung dung cưỡi ngựa xuất hiện, mỉm cười nhìn Tạ Vụ Hành.

Trong mắt Tạ Vụ Hành lộ vẻ chê cười nhìn mai phục trước mặt, "Điện hạ sẽ không cho rằng, chỉ bằng từng này người có thể bắt được ta chứ?"

Không nói đến việc Trình Sĩ Nghị sẽ lập tức đuổi tới, dù không tới thì những người này hắn cũng không đặt vào trong mắt.

Tiêu Phái nhướng mày lắc đầu, "Ta là muốn thương lượng cùng ngươi."

Tạ Vụ Hành làm bộ lắng nghe.

Tiêu Phái nói: "Ta nghĩ ngươi cũng rõ ràng, thiên hạ này chỉ có thể là họ Tiêu thì ta mới an gối mà ngươi cũng không thể thay đổi được điều này, hiện tại chúng ta giằng co cũng chỉ làm suy yếu binh lực hai bên, lại khiến nghịch tặc Triệu Minh kia đạt được mục đích."

"Vậy Điện hạ đầu hàng là được." Tạ Vụ Hành cười.

Trong lòng Tiêu Phái tức giận, nhưng trên mặt lại không thay đổi thần sắc, "Trong triều sớm đã không còn ai phục ngươi, hiện tại khắp thiên hạ đều muốn ngươi chết, ngươi lại càng không đánh được Triệu Minh, ngoan cố chống lại ta cũng đâu còn đường đi nào khác."

Ý cười bên môi Tạ Vụ Hành chậm rãi nhạt dần.

Tiêu Phái nói tiếp: "Vinh hoa phú quý ngươi đã không còn bản lĩnh đạt được, hiện tại nếu không muốn rơi vào cái chết không toàn thây thì ta có thể thả ngươi đi."

Tạ Vụ Hành trầm mặc, giống như đang cân nhắc, lát sau hắn cong môi cười: "Lên đi!"

Tạ Vụ Hành dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhấn nhá từng chữ, "Ta nuốt không trôi Triệu Minh cũng không phiền Điện hạ nhọc lòng."

Tiêu Phái ngước mắt nhìn ra phía sau, là Trình Sĩ Nghị đã dẫn quân tới.

"Chủ tướng thứ tội, mạt tướng tới muộn!" Trình Sĩ Nghị giục ngựa hô lớn, xong hắn quay ra sau hiệu triệu "Lên cho ta, bắt lấy nghịch tặc."

Tiêu Phái nhìn binh sĩ tới càng ngày càng đông thì cười rộ lên, "Đúng vậy, lên cả đi!"

Hắn chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, sao có thể thực sự thả Tạ Vụ Hành đi, phải băm thây vạn đoạn! Chỉ là nếu cứ thế động thủ, thì thực sự có phần không nắm chắc.

Nhưng hắn có thể xúi giục.

Tạ Vụ Hành ý thức được có điều không đúng, sắc mặt hứn đột nhiên thay đổi quay đầu lại, cung tên trong tay Trình Sĩ Nghị bay đến, mũi tên loé lên ánh sáng bạc bay vụt về phía hắn.

Đồng tử Tạ Vụ Hành co lại.

*

Gió đêm đánh từng đợt lên song cửa sổ, cánh cửa lung lay như sắp rụng khỏi khung, "Loảng xoảng... loảng xoảng..."

Vụ Nguyệt giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mơ: "Tạ Vụ Hành..."

Trong bóng đêm, mắt nàng mở lớn ngơ ngẩn nhìn màn giường, trái tim nàng đập mạnh, hô hấp hỗn loạn, một nỗi bất an ùa vào lồng ngực...

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat