Ngụy Trang Bạch Liên Hoa
Chương 13
"Tôi nói cho anh biết dù anh có làm gì thì tôi cũng không yêu anh, người tôi yêu là Đường Lâm" Phó Thời Vũ nhìn cậu hùng hổ mà dõng dạc tuyên bố như đánh dấu chủ quyền
Cậu suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt của bản thân, sau những lời mà Phó Thời Vũ vừa nói ra
Cậu cố giữ bình tĩnh sau đó nhìn Phó Thời Vũ trước mặt đánh giá
Chủ của cơ thể này đúng là có mắt như mù, một tên vừa xấu vừa có bệnh hoang tưởng như vậy lại yêu đến mức mù quáng, một tên công tử bột chẳng có gì nổi bật, còn không bằng một phần của Phó Thời Ân, gu của chủ cơ thể này thật mặn
Cậu cố nở một nụ cười gượng gạo nói "có phải cậu hiểu lầm gì không, tôi hiện tại đã kết hôn với chú nhỏ của cậu, và tôi cũng không còn chút tình cảm gì với cậu mong cậu đừng quá đề cao bản thân"
Nụ cười của câu nhất thời như dọa người, làm người khác giật mình có chút sợ, cậu rõ ràng là đang cố gắng nói bản thân không còn yêu phó Thời Vũ
Thế quái nào từng câu từng chữ mà cậu nói ra lại lọt vào tai họ lại là, DÙ TÔI CÓ KẾT HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA ANH THÌ TÔI VẪN YÊU ANH, ANH MÀ YÊU AI THÌ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ YÊN CHO KẺ ĐÓ, kèm theo một nụ cười quỷ dị như cảnh cáo đe dọa người khác của cậu
"Tôi biết cậu yêu tôi như chết đi sống lại, nên không cần nói ra những lời như vậy để cố biện minh" Phó Thời Vũ kiêu ngạo ánh mắt khinh thường ghét bỏ nhìn cậu
Nếu không phải hiện tại đang giả vờ là một đóa bạch liên yếu đuối, thì có khi cậu đã lao tới chửi mắng cho tên hoang tưởng này một trận cho tỉnh ra
Gu của chủ cơ thể này không chỉ mặn mà mắt nhìn người cũng có vấn đề, một tên như vậy sao có thể thích được? chỉ cần nhìn thái độ khinh thường và ánh mắt đó, là cậu chỉ muốn lao đến đấm cho tên đó vài cái cho đỡ ứa gan
Cậu chợt nghe thấy những âm thanh xì xào bàn tán cách đó không xa, cậu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trong đám đông gần đó
Cậu đang định đi đến chỗ có thân ảnh quen thuộc kia thì lại bị Đường Lâm nắm lấy cánh tay giữ chặt
Cậu không kiên nhẫn ánh mắt sắc lạnh nhìn Đường Lâm "buông ra"
Đường Lâm nhất thời bị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi vô thức mà buông cánh tay đang giữ tay cậu ra, sau đó nép vào trong lòng Phó Thời Vũ
Đường Lâm không biết tại sao khi nhìn vào ánh mắt đó, trong lòng lại có chút sợ hãi, Đường Lâm có cảm giác nếu không buông cánh tay cậu ra thì sẽ bị cậu đánh
Cậu nhìn Đường Lâm đang nép ở trong lòng Phó Thời Vũ, từ trong ánh mắt không khỏi tỏa ra cảm giác khinh thường
Thật hèn nhát mới có như vậy đã sợ hãi, đóa Bạch Liên Hoa này cũng chỉ có vậy
Cậu xoay người rời đi mặc kệ hai người họ đang ôm ấp tình tứ, như đôi uyên ương ngọt ngào lãng mạn, cậu trước khi rời đi không quên để lại ánh mắt khinh miệt nhìn hai người họ
"Em không sao chứ? hay anh đưa em đến phòng cho khách nghĩ ngơi một chút" Phó Thời Vũ nhìn Đường Lâm trong lòng lo lắng hỏi
"Ừm" Đường Lâm dáng vẻ yếu đuối nhỏ giọng đáp
Phó Thời Vũ vừa dìu Đường Lâm vừa đưa Đường Lâm rời đến phòng nghỉ cho khách ở tầng hai
Cậu suýt chút nữa bị sặc bởi nước bọt của bản thân, sau những lời mà Phó Thời Vũ vừa nói ra
Cậu cố giữ bình tĩnh sau đó nhìn Phó Thời Vũ trước mặt đánh giá
Chủ của cơ thể này đúng là có mắt như mù, một tên vừa xấu vừa có bệnh hoang tưởng như vậy lại yêu đến mức mù quáng, một tên công tử bột chẳng có gì nổi bật, còn không bằng một phần của Phó Thời Ân, gu của chủ cơ thể này thật mặn
Cậu cố nở một nụ cười gượng gạo nói "có phải cậu hiểu lầm gì không, tôi hiện tại đã kết hôn với chú nhỏ của cậu, và tôi cũng không còn chút tình cảm gì với cậu mong cậu đừng quá đề cao bản thân"
Nụ cười của câu nhất thời như dọa người, làm người khác giật mình có chút sợ, cậu rõ ràng là đang cố gắng nói bản thân không còn yêu phó Thời Vũ
Thế quái nào từng câu từng chữ mà cậu nói ra lại lọt vào tai họ lại là, DÙ TÔI CÓ KẾT HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA ANH THÌ TÔI VẪN YÊU ANH, ANH MÀ YÊU AI THÌ TÔI SẼ KHÔNG ĐỂ YÊN CHO KẺ ĐÓ, kèm theo một nụ cười quỷ dị như cảnh cáo đe dọa người khác của cậu
"Tôi biết cậu yêu tôi như chết đi sống lại, nên không cần nói ra những lời như vậy để cố biện minh" Phó Thời Vũ kiêu ngạo ánh mắt khinh thường ghét bỏ nhìn cậu
Nếu không phải hiện tại đang giả vờ là một đóa bạch liên yếu đuối, thì có khi cậu đã lao tới chửi mắng cho tên hoang tưởng này một trận cho tỉnh ra
Gu của chủ cơ thể này không chỉ mặn mà mắt nhìn người cũng có vấn đề, một tên như vậy sao có thể thích được? chỉ cần nhìn thái độ khinh thường và ánh mắt đó, là cậu chỉ muốn lao đến đấm cho tên đó vài cái cho đỡ ứa gan
Cậu chợt nghe thấy những âm thanh xì xào bàn tán cách đó không xa, cậu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trong đám đông gần đó
Cậu đang định đi đến chỗ có thân ảnh quen thuộc kia thì lại bị Đường Lâm nắm lấy cánh tay giữ chặt
Cậu không kiên nhẫn ánh mắt sắc lạnh nhìn Đường Lâm "buông ra"
Đường Lâm nhất thời bị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi vô thức mà buông cánh tay đang giữ tay cậu ra, sau đó nép vào trong lòng Phó Thời Vũ
Đường Lâm không biết tại sao khi nhìn vào ánh mắt đó, trong lòng lại có chút sợ hãi, Đường Lâm có cảm giác nếu không buông cánh tay cậu ra thì sẽ bị cậu đánh
Cậu nhìn Đường Lâm đang nép ở trong lòng Phó Thời Vũ, từ trong ánh mắt không khỏi tỏa ra cảm giác khinh thường
Thật hèn nhát mới có như vậy đã sợ hãi, đóa Bạch Liên Hoa này cũng chỉ có vậy
Cậu xoay người rời đi mặc kệ hai người họ đang ôm ấp tình tứ, như đôi uyên ương ngọt ngào lãng mạn, cậu trước khi rời đi không quên để lại ánh mắt khinh miệt nhìn hai người họ
"Em không sao chứ? hay anh đưa em đến phòng cho khách nghĩ ngơi một chút" Phó Thời Vũ nhìn Đường Lâm trong lòng lo lắng hỏi
"Ừm" Đường Lâm dáng vẻ yếu đuối nhỏ giọng đáp
Phó Thời Vũ vừa dìu Đường Lâm vừa đưa Đường Lâm rời đến phòng nghỉ cho khách ở tầng hai
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv