Nữ Nhân Trên Đỉnh Triều Đường
Chương 14
Trong lòng ta chỉ thấy khinh thường. Không tin thì cứ nói là không tin, còn viện lý do cao cả làm gì.
"Trí nhớ của Hoàng thượng thật là ngày càng kém. Chẳng phải người đã ban chỉ, nói rằng vì bổn cung bệnh tật, nên giao việc quản lý hậu cung cho Thẩm Quý phi hay sao?"
"Khi người hôn mê, bổn cung chỉ bận rộn chuyện của sứ thần, nào còn hơi sức quản lý hậu cung."
Ta cố ý nhắc lại chuyện cũ, khiến sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi.
"Là ngươi! Ngươi không có con, sợ đứa trẻ của ta cướp ngôi Thái tử trong tương lai nên mới muốn trừ khử nó!" Thẩm Vân chỉ tay vào ta, giọng đầy phẫn nộ.
Ta bình thản liếc nhìn nàng, đưa tay ra hiệu. Hồng Điều lập tức dâng lên một quyển sổ nhỏ và vài tờ giấy.
"Nếu Hoàng thượng và Thẩm Quý phi đã nói như vậy, bổn cung cũng phải chứng minh sự trong sạch của mình."
"Đây là đơn thuốc an thai của Thẩm Quý phi mà bổn cung lấy từ Thái y viện. Hiệu quả của nó là bổ khí huyết và bã thuốc cũng khớp với đơn thuốc này."
"Đây là sổ ghi chép từ Ngự thiện phòng, ghi rõ ràng mỗi ngày Thẩm Quý phi dùng món gì, đều không có sai sót."
Ta lật qua vài trang, sau đó đưa cho Hồng Điều để nàng chuyển lên cho Hoàng đế.
Hoàng đế chỉ xem qua vài trang rồi đặt sang bên cạnh.
"Chỉ là có một điều bổn cung rất thắc mắc…"
"Nghe nói gần đây tiểu trù phòng của Thẩm Quý phi thường làm các loại bánh và món ăn vặt, trong đó ăn nhiều nhất là cua."
"Nhưng bổn cung từng nghe nói, cua có tính hàn, người mang thai không nên ăn nhiều. Lá gan của Thẩm Quý phi cũng lớn thật đấy."
"Thần thiếp… thần thiếp lần đầu mang thai, không biết những điều này…" Thẩm Vân bắt đầu luống cuống.
Còn ta, chỉ ngồi yên lặng nhìn nàng, chờ xem màn kịch tiếp theo sẽ diễn ra thế nào.
"Người đâu." Ta ngồi trên ghế, tư thế như đang ngự trị trên cao, cất giọng lạnh lùng: "Truyền Cao ngự y."
Một lão ngự y run rẩy được giải vào, hai thị vệ thô bạo đẩy ông ta ngã mạnh xuống đất, khiến xương cốt của ông ta như muốn tan nát.
"Ai da..."
Cao ngự y không dám oán trách, loạng choạng quỳ dậy hành lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Phiền Cao ngự y nói lại toàn bộ sự thật mà ngươi đã trình với bổn cung cho bệ hạ nghe."
Ánh mắt Cao ngự y lập lòe, ta chậm rãi vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay, động tác đầy ẩn ý.
Ngự y lập tức rùng mình, cúi rạp người xuống đất, giọng run rẩy: "Vi thần có tội! Thẩm Quý phi không hề mang thai. Nàng ta uy hiếp, dụ dỗ vi thần, dùng tính mạng gia quyến để ép buộc vi thần sửa đổi bệnh án."
"Ngươi ngậm m.á.u phun người!" Gương mặt Thẩm Quý phi trắng bệch, vẫn cố chống cự.
Cao ngự y im lặng, không nói thêm. Ta liền tiếp lời: "Cao ngự y nói đều là sự thật. Vì lương tâm cắn rứt, ông ta đã tìm bổn cung cầu cứu. Bổn cung đã đưa cả gia đình ông ta rời khỏi nguy hiểm tại miếu Thành Hoàng phía đông thành."
"Nhưng chỉ có lời nói của Cao ngự y thì chưa đủ tin cậy. Bổn cung cũng đã điều tra sổ sách từ phủ nội vụ cùng hồ sơ kinh nguyệt của Thẩm Quý phi. Những dữ liệu này không hề khớp với dấu hiệu mang thai."
"Trí nhớ của Hoàng thượng thật là ngày càng kém. Chẳng phải người đã ban chỉ, nói rằng vì bổn cung bệnh tật, nên giao việc quản lý hậu cung cho Thẩm Quý phi hay sao?"
"Khi người hôn mê, bổn cung chỉ bận rộn chuyện của sứ thần, nào còn hơi sức quản lý hậu cung."
Ta cố ý nhắc lại chuyện cũ, khiến sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi.
"Là ngươi! Ngươi không có con, sợ đứa trẻ của ta cướp ngôi Thái tử trong tương lai nên mới muốn trừ khử nó!" Thẩm Vân chỉ tay vào ta, giọng đầy phẫn nộ.
Ta bình thản liếc nhìn nàng, đưa tay ra hiệu. Hồng Điều lập tức dâng lên một quyển sổ nhỏ và vài tờ giấy.
"Nếu Hoàng thượng và Thẩm Quý phi đã nói như vậy, bổn cung cũng phải chứng minh sự trong sạch của mình."
"Đây là đơn thuốc an thai của Thẩm Quý phi mà bổn cung lấy từ Thái y viện. Hiệu quả của nó là bổ khí huyết và bã thuốc cũng khớp với đơn thuốc này."
"Đây là sổ ghi chép từ Ngự thiện phòng, ghi rõ ràng mỗi ngày Thẩm Quý phi dùng món gì, đều không có sai sót."
Ta lật qua vài trang, sau đó đưa cho Hồng Điều để nàng chuyển lên cho Hoàng đế.
Hoàng đế chỉ xem qua vài trang rồi đặt sang bên cạnh.
"Chỉ là có một điều bổn cung rất thắc mắc…"
"Nghe nói gần đây tiểu trù phòng của Thẩm Quý phi thường làm các loại bánh và món ăn vặt, trong đó ăn nhiều nhất là cua."
"Nhưng bổn cung từng nghe nói, cua có tính hàn, người mang thai không nên ăn nhiều. Lá gan của Thẩm Quý phi cũng lớn thật đấy."
"Thần thiếp… thần thiếp lần đầu mang thai, không biết những điều này…" Thẩm Vân bắt đầu luống cuống.
Còn ta, chỉ ngồi yên lặng nhìn nàng, chờ xem màn kịch tiếp theo sẽ diễn ra thế nào.
"Người đâu." Ta ngồi trên ghế, tư thế như đang ngự trị trên cao, cất giọng lạnh lùng: "Truyền Cao ngự y."
Một lão ngự y run rẩy được giải vào, hai thị vệ thô bạo đẩy ông ta ngã mạnh xuống đất, khiến xương cốt của ông ta như muốn tan nát.
"Ai da..."
Cao ngự y không dám oán trách, loạng choạng quỳ dậy hành lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Phiền Cao ngự y nói lại toàn bộ sự thật mà ngươi đã trình với bổn cung cho bệ hạ nghe."
Ánh mắt Cao ngự y lập lòe, ta chậm rãi vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay, động tác đầy ẩn ý.
Ngự y lập tức rùng mình, cúi rạp người xuống đất, giọng run rẩy: "Vi thần có tội! Thẩm Quý phi không hề mang thai. Nàng ta uy hiếp, dụ dỗ vi thần, dùng tính mạng gia quyến để ép buộc vi thần sửa đổi bệnh án."
"Ngươi ngậm m.á.u phun người!" Gương mặt Thẩm Quý phi trắng bệch, vẫn cố chống cự.
Cao ngự y im lặng, không nói thêm. Ta liền tiếp lời: "Cao ngự y nói đều là sự thật. Vì lương tâm cắn rứt, ông ta đã tìm bổn cung cầu cứu. Bổn cung đã đưa cả gia đình ông ta rời khỏi nguy hiểm tại miếu Thành Hoàng phía đông thành."
"Nhưng chỉ có lời nói của Cao ngự y thì chưa đủ tin cậy. Bổn cung cũng đã điều tra sổ sách từ phủ nội vụ cùng hồ sơ kinh nguyệt của Thẩm Quý phi. Những dữ liệu này không hề khớp với dấu hiệu mang thai."
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv