Quy Phục Trái Tim Vợ Yêu
Chương 2
-Tôi hết dạy nổi anh rồi! Anh cứ mãi làm việc đi, coi sau này đứa nào dám lấy anh nữa.
-Con có bảo con sẽ lấy vợ sao? Mà thôi đi, con ăn no rồi. Con về trước!
Phong Đằng đứng dậy chào ông bà ra về khiến bà Hàn phải tức giận đập bàn bỏ lên lầu. Ông Hàn ngồi đó lắc đầu, thằng con này sao có thể giống ông ngày xưa đến như vậy. Hàn Tắc Thiên ông, xưa kia cũng lao đầu vào công việc nhất quyết cãi lời cha mình không muốn lấy vợ.
-Rồi coi, ai rồi cũng phải chịu kiếp thê nô giống tôi thôi. Bà xã ơi, đợi anh với… đừng giận nữa mà.
Hàn Phong Đằng trở về nhà trong tâm thế bực bội hạ người xuống sofa. Không một lần nào về Hàn gia mà anh không phải ngồi nghe bà Hàn nói về vấn đề này.
-Đem nước lên cho tôi!
Anh tức giận quát lớn làm cho Lộ Nhan bên trong bếp cũng phải giật mình. Cô vội vàng mang ra một ly nước. Nhưng chẳng hiểu tại sao khi gần tới anh thì hai chân cô lại quấn vào nhau. Ly nước vì vậy mà dội thẳng vào mặt anh khiến cô hoảng hốt.
-Thiếu gia…
Vội vàng tìm giấy, cô không nghĩ ngợi nhiều mà lau nước trên mặt đến cả cơ thể anh. Hàn Phong Đằng nãy giờ vẫn im lặng, một mặt sát khí. Bất chợt anh nắm lấy cổ tay cô ngăn lại những hành động kia. Khuôn mặt đen lại, giọng anh không cao không thấp lên tiếng.
-Đi lấy cốc nước khác cho tôi.
Lộ Nhan ngớ người đứng dậy chớp chớp mắt nhìn anh. Phong Đằng chau mày nhìn cô khiến cô giật mình chạy vội vào bếp lấy cho anh một ly nước khác. Uống cạn ly nước, anh đưa mắt nhìn qua cô đang đứng đấy.
-Làm gì nữa?
-Không… chỉ là tại tôi mà áo của anh bị ướt hết rồi… tôi xin lỗi…
Hàn Phong Đằng đưa đôi mắt sắc lạnh lên khiến cô rùng mình. Trước đến giờ, Phong Đằng anh là một người nghiêm túc. Anh ghét lời xin lỗi.
-Làm gì thì chú tâm một chút, tôi không muốn nghe thêm lời xin lỗi nào nữa.
Nói rồi anh cầm theo áo khoác bước lên lầu. Lộ Nhan nhìn theo anh bĩu môi.
-Người gì mà khó tính, cười cái là chết… chết liền…
Cô bực bội lau dọn sàn nhà. Con người của vị thiếu gia này có vẻ khó chiều. Trên khuôn mặt lúc nào cũng cứng nhắc một biểu cảm. Mà Lộ Nhan lại là một cô gái năng động, trên mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười. Nhìn mặt anh, cô thật sự nuốt không trôi. Một lúc sau, Hàn Phong Đằng lại bước xuống nhà. Anh có chút đói bụng nên lục trong tủ lạnh tìm chút đồ. Lộ Nhan bước vào nhìn anh khó hiểu.
-Thiếu gia làm gì vậy?
-Cô đây rồi, làm gì đó cho tôi ăn đi. Tôi đang đói.
-Chẳng phải thiếu gia đã ăn bên… tôi biết rồi…
Đang nói thì bắt gặp cái ánh mắt sắc lạnh của anh. Lộ Nhan đành im lặng nói nhỏ rồi bước lại phía bếp làm đồ ăn giúp anh. Không quên lầm bầm vài câu nhỏ trong cổ họng.
-Tên tư bản cặn bã!
-Con có bảo con sẽ lấy vợ sao? Mà thôi đi, con ăn no rồi. Con về trước!
Phong Đằng đứng dậy chào ông bà ra về khiến bà Hàn phải tức giận đập bàn bỏ lên lầu. Ông Hàn ngồi đó lắc đầu, thằng con này sao có thể giống ông ngày xưa đến như vậy. Hàn Tắc Thiên ông, xưa kia cũng lao đầu vào công việc nhất quyết cãi lời cha mình không muốn lấy vợ.
-Rồi coi, ai rồi cũng phải chịu kiếp thê nô giống tôi thôi. Bà xã ơi, đợi anh với… đừng giận nữa mà.
Hàn Phong Đằng trở về nhà trong tâm thế bực bội hạ người xuống sofa. Không một lần nào về Hàn gia mà anh không phải ngồi nghe bà Hàn nói về vấn đề này.
-Đem nước lên cho tôi!
Anh tức giận quát lớn làm cho Lộ Nhan bên trong bếp cũng phải giật mình. Cô vội vàng mang ra một ly nước. Nhưng chẳng hiểu tại sao khi gần tới anh thì hai chân cô lại quấn vào nhau. Ly nước vì vậy mà dội thẳng vào mặt anh khiến cô hoảng hốt.
-Thiếu gia…
Vội vàng tìm giấy, cô không nghĩ ngợi nhiều mà lau nước trên mặt đến cả cơ thể anh. Hàn Phong Đằng nãy giờ vẫn im lặng, một mặt sát khí. Bất chợt anh nắm lấy cổ tay cô ngăn lại những hành động kia. Khuôn mặt đen lại, giọng anh không cao không thấp lên tiếng.
-Đi lấy cốc nước khác cho tôi.
Lộ Nhan ngớ người đứng dậy chớp chớp mắt nhìn anh. Phong Đằng chau mày nhìn cô khiến cô giật mình chạy vội vào bếp lấy cho anh một ly nước khác. Uống cạn ly nước, anh đưa mắt nhìn qua cô đang đứng đấy.
-Làm gì nữa?
-Không… chỉ là tại tôi mà áo của anh bị ướt hết rồi… tôi xin lỗi…
Hàn Phong Đằng đưa đôi mắt sắc lạnh lên khiến cô rùng mình. Trước đến giờ, Phong Đằng anh là một người nghiêm túc. Anh ghét lời xin lỗi.
-Làm gì thì chú tâm một chút, tôi không muốn nghe thêm lời xin lỗi nào nữa.
Nói rồi anh cầm theo áo khoác bước lên lầu. Lộ Nhan nhìn theo anh bĩu môi.
-Người gì mà khó tính, cười cái là chết… chết liền…
Cô bực bội lau dọn sàn nhà. Con người của vị thiếu gia này có vẻ khó chiều. Trên khuôn mặt lúc nào cũng cứng nhắc một biểu cảm. Mà Lộ Nhan lại là một cô gái năng động, trên mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười. Nhìn mặt anh, cô thật sự nuốt không trôi. Một lúc sau, Hàn Phong Đằng lại bước xuống nhà. Anh có chút đói bụng nên lục trong tủ lạnh tìm chút đồ. Lộ Nhan bước vào nhìn anh khó hiểu.
-Thiếu gia làm gì vậy?
-Cô đây rồi, làm gì đó cho tôi ăn đi. Tôi đang đói.
-Chẳng phải thiếu gia đã ăn bên… tôi biết rồi…
Đang nói thì bắt gặp cái ánh mắt sắc lạnh của anh. Lộ Nhan đành im lặng nói nhỏ rồi bước lại phía bếp làm đồ ăn giúp anh. Không quên lầm bầm vài câu nhỏ trong cổ họng.
-Tên tư bản cặn bã!
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv