Quy Phục Trái Tim Vợ Yêu

Chương 25


Trước Tiếp
Trước Tiếp

-Lộ Nhan...

Vội vàng tiến vào bếp, Phong Đằng không khỏi thất vọng khi di Tư đứng đấy. Anh thở dài quay người ra ngoài, tự cho bản thân nghĩ nhiều. Nỗi nhớ cô làm anh bị hoang tưởng rồi thì phải.

Quay trở lên phòng, tắm rửa khoác lên người bộ quần áo thoải mái. Thả người xuống giường, Phong Đằng hôm nay lại trở nên chán chường đến lạ. Hôm nay là thứ 7, vậy có nghĩa là ngày mai cô lên lại. Tâm trạng anh bây giờ chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh, anh chỉ muốn ngày mai khi mở mắt liền có thể thấy cô loay hoay trong căn bếp. Chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ cửa, giọng dì Tư khàn khàn vang lên.

-Thiếu gia xuống dùng bữa tối ạ.

-Hôm nay tôi mệt, mọi người ăn đi.

Anh bây giờ chẳng muốn ăn gì cả, anh nhớ đồ ăn cô làm. Nghĩ ngợi

một chút đưa điện thoại gọi cho cô. Hồi chuông nhạc chờ vang lên rồi tắt hẳn làm anh khó hiểu.

-Làm gì mà không bắt máy vậy?

Quăng điện thoại qua một bên, vừa nhắm mắt lại thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Hàn Phong Đằng nhíu mày bật dậy với tâm trạng bực dọc. Vừa mở cửa đã gắt giọng.

-Tôi đã bảo là không ăn, các người bị điếc....

Chưa kịp chửi hết câu, nhìn khuôn mặt ngơ ngác trước cửa mà cứng họng. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, anh khẽ cười trừ.

-Em lên khi nào đấy?... à... em mang đồ vào đi...

-Thiếu gia không ăn thì thôi vậy.



-Không... không có... mang vào phòng cho tôi đi... tôi đói rồi....

Lộ Nhan lướt qua anh bước vào phòng. Đặt đồ ăn lên bàn không quên cằn nhằn.

-Tôi lúc nào cũng gọi cho thiếu gia dặn dò đủ kiểu. Thiếu gia lúc nào cũng ừm rồi ở, cuối cùng lại bỏ bữa?

-Lúc nào cũng gọi? Em còn không xem đã bao nhiêu ngày không gọi cho tôi?

-Thiếu gia lầm bầm gì vậy?

-À không phải đâu... chỉ là hôm nay tôi mệt...

Phong Đằng ấp úng không biết nên giải thích như nào. Anh nhớ cô, bây giờ thật chỉ muốn ôm cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ mong. Ngồi xuống ghế, anh sợ cô giận nên liên tục ăn hết muỗng này đến muỗng khác không dám ngừng lại.

-Sao lên không nói với tôi? Tôi còn tưởng ngày mai em mới lên.

-Tôi cũng tính là mai cơ nhưng ngày mai lại không có xe nên phải lên sớm một chút.

Phong Đằng gật gù thầm cảm ơn trạm xe. Thấy anh tủm tỉm cười, Lộ Nhan khó hiểu.

-Thiếu gia bị gì vậy?

-Không có gì, em ăn gì chưa?

-Tôi ăn rồi.

-Vậy Lộ Nhan... một lát nữa giúp tôi xoa bóp vai một chút được không? Tôi hơi mỏi.

Lộ Nhan gật đầu, khóe môi anh vì vậy cũng cong lên. Đã một tuần không được ăn cơm do cô nấu. Hôm nay được ăn lại thật sự rất hạnh phúc. Quả nhiên anh đã nhớ mùi vị của cô, ban nãy thật sự không phải do anh hoang tưởng mà ra.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat