Quy Phục Trái Tim Vợ Yêu
Chương 36
-Lộ Nhan, con bị làm sao vậy? Khó chịu cái gì? Phong Đằng, con đừng để ý tới nó. Ngày mai, cứ qua đây.
Ba mẹ.
Lộ Nhan bực dọc bỏ ra ngoài, Phong Đằng cũng vội vã chào hai bác rồi đuổi theo sau cô. Ra đến cổng, Lộ Nhan đưa đôi mắt chán ghét lên nhìn anh.
-Về cẩn thận, bớt làm phiền người khác lại.
-Lộ Nhan, anh...
-Tôi không muốn nghe anh nói, bất cứ điều gì cũng không.
-Vậy... anh về trước. Em ngủ ngon.
Lộ Nhan không trả lời, Phong Đằng cũng chỉ biết lặng lẽ ra về. Trên đường đi, anh vẫn miên mang những nổi nhớ cô. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Phong Đằng mệt mỏi bắt máy.
-Tôi nghe!
“Chào Hàn tổng, tôi là quản lý của quán bar OK. Lâm Tổng hôm nay có tới đây, bây giờ đã say xỉn quên cả trời đất rồi ạ."
-Được rồi, lát nữa sẽ có người tới rước cậu ta.
Tắt máy anh gọi cho Phương Vy. Dù là tình địch thì Lâm Chấn Lãng vẫn luôn là người anh em tốt của anh. Hơn nữa còn là tình đơn phương của em gái. Anh sao nỡ bỏ cậu ta một mình. Phương Vy nhận được cuộc gọi nhanh chóng phóng xe tới quán bar OK vừa thấy Chấn Lãng đã nhăn mày lại quát mắng.
-Anh bị điên sao mà uống nhiều rượu như vậy?
-Ợ... là giám đốc Tiêu mời anh uống... anh không có lỗi đâu, đừng la anh...
Vừa nói Chấn Lãng vừa dựa vào vai cô. Anh kéo cô lại gần mình mà ôm chặt lấy liên tục dụi mũi vào bờ vai nhỏ nhõng nhẽo.
-Anh không có lỗi đâu... tại giám đốc Tiêu dụ dỗ ăn uống.
-Như vậy anh liền uống sao?
-Aaaa... sao em lại dùng cái ánh mắt đó nói chuyện với anh chứ? Người ta yếu đuối lắm đó...
Phương Vy bật cười, thấy vậy Chấn Lãng cũng híp mắt cười theo. Anh dựa người vào người cô, cả cơ thể giờ như mất đi toàn bộ sức lực do men rượu. Phương Vy thấy anh im lặng như vậy khó hiểu.
-Sao thế?
-Cô ấy không yêu anh... cô ấy bỏ đi rồi...
-Ai cơ? Lộ Nhan sao?
Chấn Lãng liên tục gật đầu. Chiều nay anh vừa ghé qua biệt thự đã nghe tin cô về quê. Còn nghe cả chuyện Phong Đằng lẽo đẽo theo cô ấy đến tận nhà. Phút chốc anh nhận ra hình như anh thích Lộ Nhan không bằng cách mà Phong Đằng yêu Lộ Nhan. Phương Vy khổ đau lòng đưa mắt nhìn vào khoảng không vô hình trước mắt.
-Anh ấy cũng không yêu em?
-Ai cơ? Ai lại dám không yêu em gái của anh chứ?
-Bỏ đi, ngày mai còn phải đi làm. Em đưa anh về nhé?
-Không muốn.
Chấn Lãng ôm khư khư lấy cô trong lòng không buông. Phương Vy bật cười đẩy anh ra.
-Anh cứ như vậy, lỡ sau này có người yêu thì biết làm sao? Anh tính để em bị đánh ghen à?
Không nha, anh sẽ không quen ai nữa cả.
Phương Vy bật cười, cứ như vậy cho đến lúc cả hai thiếp đi trên sofa phòng VIP của quán bar. Chủ quán thấy vậy cũng chỉ biết cười gượng bỏ qua. Dẫu sao ông cũng không dám động đến bọn họ.
Ba mẹ.
Lộ Nhan bực dọc bỏ ra ngoài, Phong Đằng cũng vội vã chào hai bác rồi đuổi theo sau cô. Ra đến cổng, Lộ Nhan đưa đôi mắt chán ghét lên nhìn anh.
-Về cẩn thận, bớt làm phiền người khác lại.
-Lộ Nhan, anh...
-Tôi không muốn nghe anh nói, bất cứ điều gì cũng không.
-Vậy... anh về trước. Em ngủ ngon.
Lộ Nhan không trả lời, Phong Đằng cũng chỉ biết lặng lẽ ra về. Trên đường đi, anh vẫn miên mang những nổi nhớ cô. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Phong Đằng mệt mỏi bắt máy.
-Tôi nghe!
“Chào Hàn tổng, tôi là quản lý của quán bar OK. Lâm Tổng hôm nay có tới đây, bây giờ đã say xỉn quên cả trời đất rồi ạ."
-Được rồi, lát nữa sẽ có người tới rước cậu ta.
Tắt máy anh gọi cho Phương Vy. Dù là tình địch thì Lâm Chấn Lãng vẫn luôn là người anh em tốt của anh. Hơn nữa còn là tình đơn phương của em gái. Anh sao nỡ bỏ cậu ta một mình. Phương Vy nhận được cuộc gọi nhanh chóng phóng xe tới quán bar OK vừa thấy Chấn Lãng đã nhăn mày lại quát mắng.
-Anh bị điên sao mà uống nhiều rượu như vậy?
-Ợ... là giám đốc Tiêu mời anh uống... anh không có lỗi đâu, đừng la anh...
Vừa nói Chấn Lãng vừa dựa vào vai cô. Anh kéo cô lại gần mình mà ôm chặt lấy liên tục dụi mũi vào bờ vai nhỏ nhõng nhẽo.
-Anh không có lỗi đâu... tại giám đốc Tiêu dụ dỗ ăn uống.
-Như vậy anh liền uống sao?
-Aaaa... sao em lại dùng cái ánh mắt đó nói chuyện với anh chứ? Người ta yếu đuối lắm đó...
Phương Vy bật cười, thấy vậy Chấn Lãng cũng híp mắt cười theo. Anh dựa người vào người cô, cả cơ thể giờ như mất đi toàn bộ sức lực do men rượu. Phương Vy thấy anh im lặng như vậy khó hiểu.
-Sao thế?
-Cô ấy không yêu anh... cô ấy bỏ đi rồi...
-Ai cơ? Lộ Nhan sao?
Chấn Lãng liên tục gật đầu. Chiều nay anh vừa ghé qua biệt thự đã nghe tin cô về quê. Còn nghe cả chuyện Phong Đằng lẽo đẽo theo cô ấy đến tận nhà. Phút chốc anh nhận ra hình như anh thích Lộ Nhan không bằng cách mà Phong Đằng yêu Lộ Nhan. Phương Vy khổ đau lòng đưa mắt nhìn vào khoảng không vô hình trước mắt.
-Anh ấy cũng không yêu em?
-Ai cơ? Ai lại dám không yêu em gái của anh chứ?
-Bỏ đi, ngày mai còn phải đi làm. Em đưa anh về nhé?
-Không muốn.
Chấn Lãng ôm khư khư lấy cô trong lòng không buông. Phương Vy bật cười đẩy anh ra.
-Anh cứ như vậy, lỡ sau này có người yêu thì biết làm sao? Anh tính để em bị đánh ghen à?
Không nha, anh sẽ không quen ai nữa cả.
Phương Vy bật cười, cứ như vậy cho đến lúc cả hai thiếp đi trên sofa phòng VIP của quán bar. Chủ quán thấy vậy cũng chỉ biết cười gượng bỏ qua. Dẫu sao ông cũng không dám động đến bọn họ.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv