Lam Giáng tựa hồ hiểu được, đem thân thể đặt lên trên tay Bạch Hiển, như muốn khoe vảy, Bạch Hiển cố ý gãi bụng nó, khiến nó co lại thành một quả bóng.
Mạnh Chương bất đắc dĩ nhìn hắn, "Đặt nó ở dưới cây ăn quả bên kia, nó sẽ tự mình đi tìm thức ăn."
Bạch Hiển lúc này mới buông tha tiểu tử này, đem hắn đặt ở trên thân cây, buông lỏng tay, tiểu tử này liền không thể chờ đợi mà bò lên trên, cũng không biết là bởi vì trên đầu có loại trái cây rất thơm, hay bởi vì phía sau có một con rắn độc giống như mãnh thú đang có ý đồ xấu mà nhìn chằm chằm nó."
Bạch Hiển sờ sờ mũi, coi như không có chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt to của Mạc Tư, hắn giật mình, sau đó tức giận mà chụp vào mũi nó, "Làm sao vậy, sao lại gần thế?"
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Mạc Tư có chút nôn nôngmà cọ cọ vào tay hắn, nó có thể cảm nhận được có một đồng loại vừa xuất hiện.
Bạch Hiển xoa đầu nó nói: "Yên tâm, hắn vừa mới sinh ra, hai ngày nữa ta cho các ngươi gặp nhau."
Mạc Tư thấp giọng ô ô vài tiếng, sau khi làm nũng không có kết quả nó liền buông tha ý muốn gặp mặt.
Bạch Hiển nhìn đồng hồ, thấy không sai biệt lắm nên vỗ nhẹ vào cổ Mạc Tư ra hiệu nhanh chóng nhường vị trí, Mạc Tư chân ngắn bước ra ngoài, Bạch Hiển nhìn từ phía sau rất là buồn cười. Điều buồn cười là đôi chân ngắn của Mạc Tư thực sự là một khuyết điểm, bình thường khi bay thì không sao, nhưng khi đi chậm lại có cảm giác như đang cọ xát trên mặt đất.
Cho đến khi ăn sáng, Bạch Hiển nhìn thấy Mạc Tư mới cười, bà Bạch ngập ngừng không nói, cuối cùng trực tiếp chạm vào trán anh, Bạch Hiển bối rối nhìn bà Bạch, bà Bạch lo lắng nói hỏi: "Con không có bị sốt hả?" Sẽ không phải là tinh thần lực cạm kiệt mà trở nên ngu ngốc chứ?
Bạch Hiển thu lại nụ cười, không nói nên lời, nghiêm túc đối với thái hậu nói: "Báo cáo, con trai của người tinh thần rất tốt, sức khỏe rất tốt, không có vấn đề gì, thâm chỉ có thể ra ngoài chạy vài vòng, nhân tiện mang về cho người một ít đồ ăn."
Bà Bạch bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn chọn cười, "Được, được, không có việc gì là tốt rồi, nhanh ăn đi, kẻo muộn."
Hả?!!
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Bạch Hiển quay đầu lại, mới ý thức được vừa rồi mình vừa ăn vừa cười thật sự ảnh hưởng đến hiệu suất, cách thời điểm ra ngoài khá gần, hắn nhanh chóng tăng tốc độ ăn uống, thành công ở thời điểm Vương Kha tới là hắn ăn xong rồi, sau đó lau miệng, xách cặp sách đi ra ngoài.
"Này ngươi, đứa nhỏ này! Mới vừa ăn xong không nên vận động mạnh như vậy nha!....."
Bạch Hiển đầu cũng không quay đầu lại, "Con biết rồi!" Sau đó mới giảm tốc độ lại.
"Tiểu Hiển! Ngươi nổi danh rồi!" Vương Kha hưng phấn mà cho hắn xem quang não, là trang diễn đàn của trường, mười chủ đề đứng đầu là về vị trí thứ nhất trong cuộc thi đấu cá nhân của Bạch Hiển ngày hôm qua. Trong đó người thứ nhất không hề liên quan tới trận đấu, ngược lại....
[Tôi nên làm gì nếu thua tất cả tiền cược?? Đang chờ online, gấp!!]
Bạch Hiển tò mò đi vào nhìn thử, bên trong có một đám người đang gào thét điên cuồng.
"Ahhh! Tôi đã cược nửa số tiền tiêu vặt của mình vào đó!"
"Cười chết, ta trực tiếp ném thẳng 1 tháng, nghĩ hẳn là có thể kiếm được chút đỉnh, kết quả...."
"Ô ô ô đừng nói nữa, hai tháng kế tiếp ở trường đều chỉ có thể ăn bánh bao cùng dưa chua sao...."
Hầu hết các bạn cùng lớp cược cho Vệ Thần đều đang nói chuyện buồn bã bên trong, và phần lớn nhất được tiết lộ là cư nhiên có người bỏ ra 3 vạn tinh tệ cho Bạch Hiển!
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Tỉ lệ của Bạch Hiển là 1:7, anh ta kiếm được gần 20 vạn tinh tệ, gần như xóa sạch tiền cá cược, Bạch Hiển nhìn hai ngàn này cót chút đăm chiêu, Vương Kha thấy được liền cười "ha ha ha" nói: "Tiểu Hiển, lần này chúng ta kiếm được rất nhiều tiền!"
Hắn biết điều đó!
Bạch Hiển vui vẻ nhìn Vương kha chuyển một nửa số tinh tệ cho hắn: "Ta chỉ đưa hai ngàn thôi đúng không?"
Vương Kha tỏ vẻ không quan tâm: "Không sao, giữa chúng ta có quan hệ gì, không sao đâu."
Vừa đến trường, Bạch Hiển đã bị một người giống như phóng viên chặn lại, theo sau là một người quay phim phụ trách quay chụp, nhìn kĩ thì đó thực sự là một lão sư giả dạng phóng viên.
Bạch Hiển cười xấu hổ, hóa ra hoạt động tuyên truyền là nhiệm vụ ở đâu cũng có thể làm được?
Đọc tại truyenfull.com @Kat_5110
Lão sư dường như không để ý đến khuôn mặt cứng ngắc của hắn, "Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ là chụp ảnh và quay một đoạn video ngắn thôi. Em ko cần quá chú ý, chỉ cần làm những gì em thường làm thôi."
Sau khi nói xong, Bạch Hiển hoàn toàn không để ý đến họ, mỉm cười với họ rồi kéo Vương Kha vào lớp học, vừa vào lớp lại có một đám người bắt đầu tâng bốc hắn, Bạch Hiển rất khó chịu, nhưng hắn lại là cái loại không đánh nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, Vương Kha thấy thế liền đảm đương làm kẻ xấu, dọn sạch một khoảng trống cho Bạch Hiển.
Bạch Hiển cảm kích nhìn hắn một cái, lấy ra đề cương bắt đầu ôn tập.