Thả FMVP Yêu Thích Của Team Ra

Chương 18


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Mu bàn tay lại bị chạm cái nữa.

Giang Đề quay đầu nhìn họ Trần bên cạnh: ?

Họ Trần nhẹ nhàng nói: "Không sao."

Thật sự không sao ư?

Giang Đề không tin nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy bình tĩnh hơn, bớt lo lắng hơn.

MIG là người thua cuộc nên đã đi xuống đầu tiên.

Giang Đề dùng mu bàn tay đánh lại Trần Hiệt.

Cũng rất ngây thơ.

Đột nhiên, có một tiếng vang lớn tại đấu trường.

Tất cả các thành viên của EOG đồng loạt quay lại.

Trên màn hình khổng lồ, biểu tượng Liên Minh hình ngôi sao tượng trưng cho 16 đội đột nhiên mờ đi một góc.

—— Logo của MIG bị dập tắt.

Giang Đề ngẩn người, đột nhiên nhìn sang một bên.

Sau đó, ánh mắt của cậu va phải Lưu An vừa mới quay đầu lại.

Giọng nữ MC trên sân khấu vang lên rõ ràng: "Thật đáng tiếc khi MIG đã dừng mùa giải thông thường và không có duyên đi tiếp."

Lưu An đứng đó chăm chú nhìn Giang Đề, môi mấp máy như muốn nói nhưng cuối cùng lại quay người, chậm rãi bước vào bóng tối.

***

Ban đêm trên sân thượng có gió lớn, Giang Đề bị gió thổi mạnh đến mức vùi đầu vào trong cánh tay.

Gần đó có vài lon bia cong queo nằm ngang nằm dọc, một lon bất ngờ bị một đôi giày đá vào phát ra âm thanh chói tai.

"Trời trời, nặng 60kg thì phải 59kg xương chống đối."

Giọng nói dễ nghe nhưng rất gạ đòn của Trần Hiệt vang lên trên đỉnh đầu cậu, Giang Đề ngẩng lên nhìn anh.

"Căn cứ không cho phép uống rượu một mình, em vi phạm sẽ bị phạt tiền." Trần Hiệt xoa xoa đầu chàng trai.

Khóe miệng Giang Đề xụ xuống, ánh mắt lạnh lẽo, rất khó chịu.

Cậu trừng mắt lên nhìn.

Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng mỏng và vắt một chiếc áo khoác trên tay.

Tuy nhiên, anh lại khoác áo lên đôi vai gầy của Giang Đề rồi ngồi xuống cạnh cậu.

"Nhưng nếu em hối lộ anh thì anh sẽ giữ bí mật cho em." Trần Hiệt nói.

Không hiểu sao Giang Đề lại thích mùi gỗ man mát thoang thoảng trên quần áo của Trần Hiệt, cậu ngoan ngoãn luồn tay vào ống rồi sau đó kéo khóa lại và quấn thật chặt.

"Hối lộ như nào?"

Trần Hiệt nhặt một lon bia chưa mở, uốn cong ngón trỏ tay phải mở nó ra.

"Kể cho anh nghe năm đó em đã vượt qua mọi chuyện như thế nào."

Giang Đề nhìn chằm chằm ngón tay của người đàn ông, nghĩ rằng ngón tay của anh có vẻ khác với những người đàn ông khác, làm cho người nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.

Cậu mấp máy môi rồi chọn im lặng.

Trần Hiệt kiên nhẫn đợi một lúc nhưng không đợi được nên hỏi: "Hửm? Không muốn nói sao?"

Giang Đề ngầm thừa nhận.

"Không thì...... Anh hỏi em đáp, được không nào?"

Giang Đề do dự vài giây rồi mới gật đầu.

Sau đó, cậu đợi một lúc lâu Trần Hiệt mới lên tiếng hỏi.

Trần Hiệt chăm chú nhìn sắc mặt của chàng trai, chậm rãi nói từng chữ: "Lúc bị bắt nạt, em... Không muốn nhờ anh giúp đỡ sao?"

Giang Đề kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Vốn cậu tưởng người này sẽ hỏi cậu về chuyện của Lưu An......

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người.

Giang Đề vẫn đang ổn, nhưng bây giờ khi nghe thấy anh hỏi thì trong lòng lập tức như bị bịt kín bưng.

Trần Hiệt xuyên thủng tâm tư chàng trai và không còn cách nào khác là phải đầu hàng.

"Được rồi được rồi, là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không? Anh không nên ngăn cản em chơi thể thao điện tử tại Summer Camp năm ngoái."

Giang Đề quay đầu lại và chĩa cái gáy lạnh lùng về phía anh.

Trần Hiệt: "......"

Vậy là vẫn không dỗ được đứa nhỏ này, ý cậu là thế phải không?

Trần Hiệt đau cả đầu.

Sự cố Summer Camp một năm trước đã khiến Giang Đề ghét anh suốt một năm.

Vốn ghét thì cứ ghét, Trần Hiệt không để tâm.

Ai mà ngờ được rằng tên nhóc này lại cứng đầu đến mức không đánh chuyên nghiệp được ở EOG thì lén lút sang đội khác thi đấu.

Một chàng trai chưa trải sự đời thì làm sao biết được lối sống của một xã hội hỗn tạp? Lúc đó cậu đã bị lừa dối về hợp đồng rồi.

Trần Hiệt phát hiện ra chuyện này sau một thời gian dài sau khi nhìn thấy tên cậu trong danh sách giải đấu.

Anh đã cố gắng can thiệp nhưng quá muộn.

Thậm chí tên nhóc này còn từ chối thêm WeChat, số điện thoại cũng bị chặn, cậu kiên quyết không nói chuyện với anh chứ đừng nói đến việc nhận sự giúp đỡ của anh.

Cho dù anh lái xe đi 1.200 km để tìm Giang Đề thì cậu cũng đóng cửa miễn tiếp.

Trần Hiệt bất lực hết cách nên phải liên lạc với ba mẹ Giang.

Không ngờ mẹ Giang lại nói để thằng nhóc đó tự sinh tự diệt đi.

Trần Hiệt hối hận đến xanh cả ruột.

Rồi cuối cùng mớ hợp đồng lộn xộn của Giang Đề cũng hết hạn, Hoa Huyền bị tước quyền nên ngay lập tức đưa Giang Đề vào EOG.

Nếu không mang cậu gần bên người thì chỉ sợ lại phải chịu khổ cái gì.

Nhưng có một số việc dù có làm gì cũng không thể bù đắp được.

"Xin lỗi em." Trần Hiệt đặt lòng bàn tay lên mái tóc xù xù của Giang Đề "Lúc đó anh đang chuẩn bị cho cuộc thi toàn cầu nên không thể dành hết tâm sức để ý đến em."

Môi Giang Đề mím chặt hơn.

Gió thổi vào mặt cậu đến tê buốt, hai người cứ tiếp tục giằng co như vậy.

Sau một lúc lâu, Trần Hiệt nghe thấy giọng nói khô khốc của chàng trai.

"Lúc đó tôi... Không muốn chơi SP, nhưng ông chủ nói trong đội không có ai biết chơi hỗ trợ cả, trước thiệt thòi cho tôi một chút rồi sẽ chiêu mộ người chơi SP sau, để tôi chuyển sang AD chính thức."

Trần Hiệt kiên nhẫn lắng nghe.

Lông mi Giang Đề rũ xuống.

"Nhưng căn bản họ không thể chơi, quá gà, không vực dậy nổi, ngay từ vòng đầu tiên của mùa giải chính thức đã bị loại."

"Cái đêm chúng tôi thua trận, Lưu An hỏi tôi có muốn thử sức với đội khác không. Tôi đồng ý."

Ánh mắt Trần Hiệt rơi xuống thì thấy bàn tay của chàng trai đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.

"Sau đó thì sao?" Anh tiếp tục.

"Sau đó......" Lồng ngực Giang Đề bắt đầu phập phồng dữ dội, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo: "Sau đó, hắn ta hỏi tôi có phải là gay không."

Trần Hiệt cau mày thật chặt, vươn tay xoay người Giang Đề lại xong kéo cổ cậu, ngón tay cái lướt qua gò má của chàng trai.

"Không sao đâu. Hắn xứng đáng được em đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt." Trần Hiệt bình tĩnh an ủi chàng trai không thể nguôi ngoai bằng giọng trầm trầm.

Lông mi dày của Giang Đề run rẩy rũ xuống, dần dần bị hơi nước nhuộm cho ẩm ướt.

"Thật sao?" Cậu ngước ánh mắt tràn ngập hi vọng lên nhìn Trần Hiệt.

"Thật, em không làm sai."

"Nhưng......" Sắc mặt chàng trai tái nhợt, trong ngực vẫn chưa dẹp loạn được "Vẫn buồn nôn."

Từ lúc còn nhỏ Giang Đề đã nổi loạn, việc đánh nhau với người khác là chuyện bình thường khi còn đi học.

Nhưng Lưu An lại là người đầu tiên bị cậu nung nấu ý nghĩ phải đánh chết.

Giang Đề mím môi, mặc dù bướng bỉnh nhưng ở đuôi mắt lại có một vệt đỏ oan ức.

Cậu không nhịn được giải thích với Trần Hiệt: "Thật sự tôi không bị hưng cảm."

Trần Hiệt thủ sẵn tay sau gáy cậu, ấn vào vai mình.

"Anh biết, bình thường thiếu gia nhỏ của chúng ta mềm mại như vậy, sao có thể hưng cảm được chứ?" Trần Hiệt dỗ dành cậu thoát khỏi khó khăn, "Hắn đang vu khống em, nhất định hắn vu khống em."

"......" Giang Đề đẩy Trần Hiệt ra, sắc mặt vô cùng thối "Anh lại nói mấy lời kì quái."

Trần Hiệt bị đẩy ngã xuống đất cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại an nhàn nằm ngửa, hai tay gối sau đầu "Anh không hề."

Giang Đề khịt mũi khinh thường, đứng dậy, đút hai tay vào túi quần chuẩn bị lạnh lùng rời đi.

Tuy nhiên, khi quay lại thì cậu dẫm phải một cái lon lăn lông lốc.

Bịch một tiếng ngã sõng soài.

Ngã nằm trên ngực Trần Hiệt.

Mặt cũng rất gần, môi thì gần như chạm vào nhau.

Thế mà hai người còn bất động nhìn nhau chằm chằm.

"......"

"......"

Bầu không khí có chút lúng túng, có chút...... Mờ ám.

Giang Đề và Trần Hiệt chưa kịp tách ra thì cánh cửa sắt trên sân thượng đột nhiên bị đẩy mở lần nữa.

Một ngọn đèn pin rọi tới và một nam một nữ xuất hiện ở cửa.

Trong số đó vang lên giọng nói sâu kín của người đàn ông: "Hai người đang làm gì vậy?"

"..."

"..."

Phim truyền hình máu chó dài tập thành sự thật.

Điều làm cho người ta im lặng chính là, con mẹ nó, HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG!!!

.....????????.....

16/12/2023

#DevilsNTT


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat