Thái Cổ Thần Vương

Chương 251


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Lấy thực lực của nàng vốn dĩ không có cách tham dự vào thí luyện lần này.

Tần Vấn Thiên triệu tập lực Thần Văn, ngăn chặn chưởng ấn Trích Tinh của Chu Sát, nhưng chưởng ấn khủng bố như trước thẩm thấu vào chấn cho hắn khí huyết quay cuồng. Cũng cùng lúc ấy, cây giáo dài của nam tử mặc kim giáp nhanh như ánh chớp ám sát đến, con ngươi của Tần Vấn Thiên trợn to.

Một thương này nhanh đến cực hạn, uy lực vô tận, hắn vốn dĩ không có khả năng ngăn trở.

- Không...

Bạch Lộc Di thấy cảnh tượng như vậy sắc mặt trắng bệch như giấy, Bạch Lộc Cảnh cũng bị một nam tử mặc kim giáp ngăn chặn, vốn dĩ không có biện pháp trợ giúp Tần Vấn Thiên.

- Phù phù!

Một tiếng nhẹ vang lên, cây giáo dài phá thể, đâm vào trên người Tần Vấn Thiên, trực tiếp đâm thủng thân thể hắn, nhưng trong giây lát lại rút ra, có thể thấy được độ sắc bén. Thân thể Tần Vấn Thiên bị chấn đến trên vách tường đại điện, một tiếng nổ vang ầm ầm, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, lòng như tro nguội.

- Đáng chết!

Chu Sát hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai đánh về phía Tần Vấn Thiên một chưởng, Bạch Lộc Di vọt tới, cản một kích, một tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể nàng hung hăng đụng vào trên người Tần Vấn Thiên, phun ra máu tươi.

- Tiểu Di.

Sắc mặt của Bạch Lộc Cảnh trắng bệch, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng nam tử mặc kim giáp ở phía trước thực lực quá mức đáng sợ, ngăn chặn hắn, vốn không để hắn phân tâm, một thanh cây giáo dài kim sắc suýt nữa đâm vào trái tim hắn.

Chín nam tử mặc kim giáp, đều là Nguyên Phủ đỉnh phong.

Muốn được truyền thừa, khó khăn biết bao.

- Hừ.

Chu Sát thấy cảnh tượng như vậy cười lạnh, đi về phía trước, muốn làm cho Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên chết thấu chết tuyệt, nhưng đúng lúc này cước bộ của hắn cứng lại, chỉ thấy nam tử mặc kim giáp ở bên cạnh lạnh như băng nhìn hắn, làm cho Chu Sát rùng mình một cái.

Những nam tử mặc kim giáp thủ hộ truyền thừa này, không chỉ muốn giết Tần Vấn Thiên, mà ai cũng muốn giết, giữ lại người sau cùng có tư cách được truyền thừa, không có tư cách thì phải chết.

Nam tử mặc kim giáp phát động công kích về phía Chu Sát, Chu Sát chỉ có thể ứng phó, không kịp nhìn Tần Vấn Thiên như thế nào.

Chỉ thấy sắc mặt của Bạch Lộc Di trắng bệch như giấy, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, Bạch Lộc Di xé một góc áo của mình, sau đó che vết thương của Tần Vấn Thiên lại.

- Tần Vấn Thiên, ngươi tỉnh lại đi.

Bạch Lộc Di vỗ vỗ mặt Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi không thể ngủ được.

Thời khắc này ý thức của Tần Vấn Thiên mơ hồ, bị Chu Sát công kích, lại bị nam tử mặc kim giáp đâm một thương, sinh cơ trong cơ thể như bị tàn phá hủy diệt, thương thế của hắn nghiêm trọng có thể nghĩ, chỉ cảm thấy hỗn loạn, muốn ngủ vĩnh viễn.

Trong ý thức mơ hồ, hắn lại cảm thấy có người hô hoán hắn.

Bên tai thanh âm càng ngày càng nhỏ, giờ khắc này, hắn như lâm vào trong trạng thái an tĩnh tuyệt đối.

- Muốn chết sao? Ta không cam lòng!

Lòng Tần Vấn Thiên đau nhói, hắn còn có quá nhiều việc chưa làm, làm sao hắn có thể chết được.

Nhưng hắn giờ phút này, thật giống như ngủ, hắn rất thống khổ, rất muốn không thèm nghĩ gì hết thảy nữa.

Trong cơ thể Tần Vấn Thiên, ánh nến thiêu đốt, một đám sợi tơ màu vàng rực quấn quanh ở xung quanh ánh nến.

Ánh nến này như là Tâm hỏa, Tâm thức của hắn, như ở trong ánh nến.

Ánh nến này, tựa hồ muốn ảm đạm, ngoại giới hô hoán, tựa hồ càng ngày càng yếu ớt, những thân ảnh kia, càng ngày càng mơ hồ.

Thật muốn chết sao?

Con đường Võ Đạo tàn khốc, tràn ngập nguy cơ, hắn một đường gian nguy đi tới, lại bị nam tử mặc kim giáp chỉ trích không xứng tiếp thu truyền thừa, không có tư cách, hắn rất không cam tâm.

Vì sao không có tư cách, chỉ đơn giản là cảnh giới của hắn thấp thôi sao?

Ánh nến như trước thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch vây quanh ánh nến, khí tức kinh khủng kia như muốn suy yếu từ từ.

Mà giờ khắc này, trong ánh lửa, Tần Vấn Thiên như thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Thân ảnh kia càng đi càng gần, từ từ trở nên rõ ràng lên.

- Hắc bá.

Tâm của Tần Vấn Thiên, như còn có thể run rẩy.

- Vấn Thiên.

Dường như có một thanh âm, ở trong tim vang lên.

- Ngươi không thể chết được.

Lại có thanh âm quanh quẩn ở trong tim.

- Ta không thể chết được.

Trong lòng Tần Vấn Thiên xuất hiện chấp niệm cường liệt, hắn làm sao có thể chết?

Hắc bá đi nơi nào, Khuynh Thành ở điện Đan Vương, Đế Nghĩa còn ở Cửu Huyền cung, Thương Vương nhất mạch chưa quật khởi, hắn có thể nào chết?

Ánh nến dường như sáng lên, sợi tơ màu vàng rực từ từ dung nhập vào trong ánh nến, càng ngày càng sáng, trong chốc lát, tâm của Tần Vấn Thiên như bị điểm sáng.

- Hống!

Một luồng huyết mạch khác gầm thét, tràn đầy khí tức đáng sợ, luồng sức mạnh huyết mạch này như tới từ Thái Cổ, phát ra tiếng hô phẫn nộ.

Điều càng làm cho Tần Vấn Thiên rung động chính là trong cơ thể hội tụ thành huyết mạch, dường như hóa thành một Thái Cổ Cự Thú, quan sát Thiên Địa.

Trong ánh nến, như có bóng dáng của Tần Vấn Thiên, hắn ngẩng đầu, nhìn thân ảnh Thái Cổ, chỉ cảm thấy cực kỳ chấn động.

Huyết mạch trong cơ thể hắn, vì sao mạnh mẽ như vậy?

Hơn nữa, Thái Cổ huyết mạch này, như sợ hãi trước ánh nến sinh ra kia.

- Ngươi có biết mình là ai không?

Trong lòng nhớ lại một thanh âm, Tần Vấn Thiên hắn, có huyết mạch này, hắn là ai?

Nam tử mặc kim giáp nói, hắn không xứng truyền thừa?

Như vậy, hắn càng muốn nhìn, Thiên Tôn truyền thừa này, có tư cách gì xứng với hắn, truyền thừa không xứng.

Ánh nến càng sáng, huyết mạch rít gào, thương thế của hắn đang khép lại.

Tâm hỏa bất diệt, người vĩnh sinh!

Sợi tơ kim sắc quấn quanh ánh nến, đột nhiên hóa thành một tia ánh chớp, xông thẳng về phía giữa hai chân mày của Tần Vấn Thiên, trong khoảnh khắc, ấn đường của Tần Vấn Thiên chuyển động, ở nơi này, như có con mắt thứ ba sắp mở ra!

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat