Thế Nào Là Yêu Thương?

Chương 5


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Anh ở bên để an ủi lúc tôi cần thiết nhất. Giờ thì không ổn rồi, tôi sợ những tủi thân của trước kia, cả lẫn bây giờ nó sẽ cuốn tôi vào tâm trạng tiêu cực nhất..

..

Về nhà. Tôi không khóc, cũng không chửi rủa gì.

Bởi tôi biết, người thích thầm anh Vinh dù biết sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp là tôi. Người biết anh có người yêu nhưng vẫn đem lòng thích anh vẫn là tôi.

Giờ lòng tôi nặng trĩu, muốn khóc cho nhẹ lòng không được. Muốn chửi muốn trách lại càng không, vì tôi là người tự gieo tự chịu. Ngồi trong phòng ngẫm nghĩ rất nhiều chuyện.

Nhìn ngoài trời dần tối, những đám mây đen kéo tới khiến bầu không khí u tối đến rầu não. Vào cái khoảnh khắc yên ắng đó, điện thoại tôi chợt đổ chuông. Người gọi đến là anh Vinh.

Ban đầu có hơi chần chừ về việc có nên nghe máy hay không. Bởi nhẽ ban nãy tôi cũng thấy anh Vinh với chị Nhi đang dạo phố cùng nhau. Thấy tươi cười như thế, thì chắc hẳn đã quay lại. Cơ mà nếu không nghe máy thì sau này tôi sẽ hối hận!

“Alo?”

“Huyên à? Anh Vinh nè”- Tôi biết thừa là anh nên mới nghe, thế mà anh lại nói lời thừa cho tôi nghe..: “Nãy xuống phố đi chơi, có mua kẹo em thích nè. Em rảnh thì ra nhà anh lấy nhé. Anh muốn đưa tận nhà em nhưng ở đây còn có bạn anh nữa. Sợ kéo ra nhà em, em phiền”

Đoạn trước anh nói rõ ràng rành mạch, đoạn sau đột nhiên nhỏ giọng.

Nghe anh nhắc tới bạn anh, tôi liền nhớ ngay tới chị Nhi..



“Cái Huyên ơi!! Ra quán bà Trang mua ít đường để mẹ còn nấu ăn. Ai lại chọc giận nữa hay sao mà vừa về đến nhà đã ru rú trong phòng thế hả?”- Mẹ tôi dù ở ngoài nhà, nhưng cái âm lượng khủng khiếp kia lại không hề nhỏ như tôi tưởng..

Anh Vinh như nghe hết những lời mẹ tôi dặn: “Vậy nhớ ra đây lấy kẹo nha, tiện đường mua đồ cho bác luôn”

Và rồi anh dập máy, để tôi lại trong trạng thái bơ vơ. Không biết đây là đâu. Mình có nên biện lý do lý trẩu ra hay không. Cơ mà có biện lý do thì cũng sẽ bị phớt lờ..

..

Ra tới nhà anh, tôi thấy trước cửa là dàn xe đạp có đủ thể loại. Lúc này vẫn chưa nghĩa ngợi gì cả. Tôi chỉ đứng phía xa nhìn, cái lúc sợ làm phiền khách nhà đàn anh nên tôi định quay về thì anh Vinh đã chạy ra vẫy tay với tôi.

“Huyên!!”- Vừa vẫy anh vừa cười tươi. Trông rất có sức sống, chả bù cho tôi.

Anh Vinh chạy về phía tôi, tay còn cầm cái gì đó giấu ở phía sau lưng..

“Anh gọi em ra ạ?”- Dù biết là vì anh gọi ra tôi mới ở đây, nhưng không hiểu sao. Trong phút giây đó tôi chả biết nói gì ngoài năm từ đó.

“Huyên giận gì anh à? Anh có kẹo cho em nè”

Tôi đưa tay nhận bịch kẹo, đầu gật nhẹ như cảm ơn. Và như thế tôi và anh Vinh đều chờ đối phương cất tiếng, cứ thế im lặng được một lúc thì tôi nghe có tiếng cười nói ở phía nhà anh. Liếc mắt thấy bạn bè của đàn anh đều nhìn tôi với ánh mắt lạ thường.

Trong khi bạn bè anh rình mò ở đằng kia, thì chỉ mỗi mình anh Đăng là đứng thẳng nhìn về phía tôi.

“Vậy em về nhà đây. Kẹo này em cảm ơn anh nhiều nha. Anh vào trong với bạn bè anh đi”- Không đợi anh Vinh trả lời, tôi lập tức tăng tốc chạy. Đi qua mấy anh chị, tôi có cẩn thận cúi chào một cái rồi mới chạy với tốc độ tối đa của tôi.

Không hiểu sao cơ mà tôi cứ có cảm giác sau này sẽ không được yên ổn cho lắm..

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat