Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)
Chương 16
Trình Dục miễn cưỡng cười gượng gạo, phiền muộn tích tụ trong lòng anh không thể xả, nó khiến ngực anh tắc nghẽn khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên.
Chu Hoành Viễn suy đi nghĩ lại, một mặt, nó không hiểu tại sao Trình Dục lại có dáng vẻ như thế, nó không biết vì ca phẫu thuật của mình mà chú út đã phải trả giá những gì, mà nó cũng không hỏi ra miệng được, mặt khác, nó vẫn không biết tương lai nó sẽ ra sao, chứ đừng nói đến việc trong lòng Trình Dục nó đáng giá bao nhiêu.
Một linh hồn mười hai tuổi chưa đủ lớn để suy tư về một vấn đề khó khăn như vậy, nhưng qua một lúc lâu nó lại trở nên bồn chồn, nghĩ không ra, đoán không được, quên không xong, buông không nỡ.
Hai người lẳng lặng ngồi trước bàn ăn, không có ai mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi Chu Hoành Viễn thực sự không kìm được ngáp một cái rõ to thì Trình Dục như mới bừng tỉnh từ trong thế giới của mình.
Trình Dục nhìn đồng hồ trên tường, sau đó giục Chu Hoành Viễn lên giường đi ngủ: "Khuya quá rồi, con mau đi ngủ đi."
Nhưng Chu Hoành Viễn lại lắc đầu, nó nhích ghế lại gần Trình Dục, cúi đầu tựa vào vai Trình Dục, nhỏ giọng nói, "Con muốn ngủ với chú." Nói xong câu đó, bản thân Chu Hoành Viễn cũng có chút xấu hổ. Nó càng vùi đầu sâu hơn vào ngực Trình Dục, trong lòng lo sợ bất an. Cuối cùng, trong đầu nó chỉ còn lại một câu, chú thương mình.
Bởi vì Trình Dục thương nó, cho nên mọi phiền muộn khổ sở đều đọng lại trong lòng; bởi vì Trình Dục thương nó, cho nên dù nó có bị thương ở mắt, suýt nữa trở nên tàn tật, thì vẫn chưa từng bị bỏ rơi.
Nó lớn đến thế này rồi, tuổi thơ nó lại là chuỗi ngày nghèo khổ ảm đạm, chưa từng có ai yêu thương hay đặt nó ở trong lòng, Trình Dục chính là ngươi đầu tiên. Nếu đây không phải là tình yêu thì Chu Hoành Viễn cũng không biết tình yêu thật sự nên có dáng vẻ như thế nào.
Nghe được lời Chu Hoành Viễn nói, Trình Dục không nhịn được cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chu Hoành Viễn. Anh gần như không nhớ nổi cậu bé Chu Hoành Viễn đã từng chín chắn và trưởng thành thế nào khi vừa đến nơi này. Chẳng biết từ khi nào, đứa cháu trai nghiêm túc này cũng bắt đầu làm nũng với mình. Trình Dục cười hai tiếng, nói, "Được thôi, chú đi ngủ với con."
Buổi tối hôm đó, bất ngờ là Trình Dục không có bị mất ngủ. Cơn buồn ngủ đánh úp khi anh đang nằm trên giường, sau đó, mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng. Trước khi bất tỉnh, anh vẫn thầm nghĩ, có lẽ đây là công lao của bạn nhỏ Hoành Viễn rồi.
Trình Dục không phải kiểu người cho phép bản thân sa đà vào nỗi buồn, chưa kể cuộc sống hiện tại cũng không cho phép anh đắm chìm trong cảm xúc quá lâu. Không còn thui thủi một mình nữa, giờ đây, anh còn có thêm một đứa cháu trai và cuộc sống của riêng mình. Số phận trêu ngươi thật đấy, nhưng dù vậy, anh vẫn muốn sống một cuộc đời cho ra dáng.
Đêm nay, Trình Dục ngủ được một giấc ngon vô cùng, không mộng mị, cũng không có thực tại đau khổ giãy giụa.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Trình Dục thức dậy nhiệt huyết dọn dẹp nhà cửa, sau đó gói ghém từng quyển sách toán và từng chồng tư liệu, đóng thùng rồi đặt ở dưới bàn ăn, coi như là phủ bụi chúng luôn.
Đây là tất cả những gì anh theo đuổi trong mười mấy năm qua, đồng thời cũng là quá khứ huy hoàng mà anh buộc phải buông bỏ trong mười mấy năm tới. Anh cho rằng, chỉ có buông bỏ thứ này mới có thể đón được thứ khác, anh có được một người thân, đón được một đứa cháu trai còn sống sờ sờ, sự trả giá này là hoàn toàn xứng đáng.
Xong xuôi rồi, Trình Dục chuẩn bị bữa sáng cho Chu Hoành Viễn sau đó mới ra khỏi cửa.
Ngày hôm đó sau khi xác định sẽ từ bỏ việc học nghiên cứu sinh, Trình Dục đã bắt đầu tìm việc làm. Anh có cân nhắc đến việc đi làm giáo viên dạy Toán ở trường học, cũng như nghĩ đến việc thử trở thành một công chức. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu, anh nhận thấy bên ngân hàng đãi ngộ khá tốt, mà trùng hợp là họ lại đang cần người mới giỏi Toán, sau nhiều lần cân nhắc, anh quyết định đi làm ở ngân hàng. Trình Dục thuộc tuýp người nói là làm, anh lập tức lên mạng tìm hiểu sơ lược về quy cách tuyển dụng của một số ngân hàng, gửi sơ yếu lí lịch của mình sang, đến hôm nay thì nhận được lời mời tham gia kỳ thi.
Trình Dục tham gia kỳ thi đầu vào Phòng Kiểm soát Rủi ro của Ngân hàng GZ. Chi nhánh của ngân hàng này nằm ở trung tâm thành phố, ngay vị trí tấc đất tấc vàng, cách nhà Trình Dục rất xa, anh phải đổi ba chuyến xe mới có thể nhìn thấy cổng chính của ngân hàng này.
Đề thi của ngân hàng chủ yếu là bài kiểm tra tiếng Anh và kinh doanh, xen lẫn với một vài câu hỏi về kinh tế. Trình Dục đã chuẩn bị rất kĩ càng cho kỳ thi lần này, vậy nên có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Lúc bước ra khỏi phòng thi, trong lòng anh nghĩ, lần này xem như là ổn rồi.
Quả nhiên, nửa tháng sau, Trình Dục nhận được lời mời phỏng vấn của Ngân hàng GZ. Vì lần phỏng vấn này, Trình Dục đã đặc biệt hỏi mượn âu phục của Lý Duệ. Bản thân Lý Duệ là một người đàn ông cao gần mét chín vai rộng eo tròn, Trình Dục khoác âu phục của hắn lên nhìn thê thảm khỏi nói. Lý Duệ đứng tại chỗ cười khùng, cố gắng lôi kéo Trình Dục đi ra ngoài mua quần áo mới nhưng Trình Dục vẫn không chịu, anh đã nợ Lý Duệ quá nhiều, tuyệt đối không thể để nợ chồng thêm nợ nữa.
Người phỏng vấn là một chị gái khoảng ba mươi tuổi, người trong ngân hàng đều gọi chị là chị Vy. Tuy dáng dấp chị Vy không có gì nổi bật nhưng lại mang một vẻ ôn hoà thân thiết, vừa thấy Trình Dục thì lập tức mỉm cười mời anh ngồi. Chị Vy xem qua sơ yếu lý lịch của Trình Dục, cảm thấy rất hài lòng với học vấn và kiến thức của anh, sau một hồi trao đổi ngắn gọn, chị lại thấy Trình Dục đúng là một thằng nhóc đáng tin cậy, vì vậy mới lập tức đưa ra offer rồi để anh về nhà chờ tin.
Tháng mười một, Trình Dục chính thức ký kết hợp đồng với Ngân hàng GZ, giờ chỉ còn chờ nhậm chức nữa là xong.
Buổi chiều cùng ngày ký xong hợp đồng, trước khi về nhà Trình Dục mua một bao thuốc, một mình ở trên sân thượng hút cả một đêm.
Chu Hoành Viễn suy đi nghĩ lại, một mặt, nó không hiểu tại sao Trình Dục lại có dáng vẻ như thế, nó không biết vì ca phẫu thuật của mình mà chú út đã phải trả giá những gì, mà nó cũng không hỏi ra miệng được, mặt khác, nó vẫn không biết tương lai nó sẽ ra sao, chứ đừng nói đến việc trong lòng Trình Dục nó đáng giá bao nhiêu.
Một linh hồn mười hai tuổi chưa đủ lớn để suy tư về một vấn đề khó khăn như vậy, nhưng qua một lúc lâu nó lại trở nên bồn chồn, nghĩ không ra, đoán không được, quên không xong, buông không nỡ.
Hai người lẳng lặng ngồi trước bàn ăn, không có ai mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi Chu Hoành Viễn thực sự không kìm được ngáp một cái rõ to thì Trình Dục như mới bừng tỉnh từ trong thế giới của mình.
Trình Dục nhìn đồng hồ trên tường, sau đó giục Chu Hoành Viễn lên giường đi ngủ: "Khuya quá rồi, con mau đi ngủ đi."
Nhưng Chu Hoành Viễn lại lắc đầu, nó nhích ghế lại gần Trình Dục, cúi đầu tựa vào vai Trình Dục, nhỏ giọng nói, "Con muốn ngủ với chú." Nói xong câu đó, bản thân Chu Hoành Viễn cũng có chút xấu hổ. Nó càng vùi đầu sâu hơn vào ngực Trình Dục, trong lòng lo sợ bất an. Cuối cùng, trong đầu nó chỉ còn lại một câu, chú thương mình.
Bởi vì Trình Dục thương nó, cho nên mọi phiền muộn khổ sở đều đọng lại trong lòng; bởi vì Trình Dục thương nó, cho nên dù nó có bị thương ở mắt, suýt nữa trở nên tàn tật, thì vẫn chưa từng bị bỏ rơi.
Nó lớn đến thế này rồi, tuổi thơ nó lại là chuỗi ngày nghèo khổ ảm đạm, chưa từng có ai yêu thương hay đặt nó ở trong lòng, Trình Dục chính là ngươi đầu tiên. Nếu đây không phải là tình yêu thì Chu Hoành Viễn cũng không biết tình yêu thật sự nên có dáng vẻ như thế nào.
Nghe được lời Chu Hoành Viễn nói, Trình Dục không nhịn được cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chu Hoành Viễn. Anh gần như không nhớ nổi cậu bé Chu Hoành Viễn đã từng chín chắn và trưởng thành thế nào khi vừa đến nơi này. Chẳng biết từ khi nào, đứa cháu trai nghiêm túc này cũng bắt đầu làm nũng với mình. Trình Dục cười hai tiếng, nói, "Được thôi, chú đi ngủ với con."
Buổi tối hôm đó, bất ngờ là Trình Dục không có bị mất ngủ. Cơn buồn ngủ đánh úp khi anh đang nằm trên giường, sau đó, mọi thứ dần trở nên tĩnh lặng. Trước khi bất tỉnh, anh vẫn thầm nghĩ, có lẽ đây là công lao của bạn nhỏ Hoành Viễn rồi.
Trình Dục không phải kiểu người cho phép bản thân sa đà vào nỗi buồn, chưa kể cuộc sống hiện tại cũng không cho phép anh đắm chìm trong cảm xúc quá lâu. Không còn thui thủi một mình nữa, giờ đây, anh còn có thêm một đứa cháu trai và cuộc sống của riêng mình. Số phận trêu ngươi thật đấy, nhưng dù vậy, anh vẫn muốn sống một cuộc đời cho ra dáng.
Đêm nay, Trình Dục ngủ được một giấc ngon vô cùng, không mộng mị, cũng không có thực tại đau khổ giãy giụa.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Trình Dục thức dậy nhiệt huyết dọn dẹp nhà cửa, sau đó gói ghém từng quyển sách toán và từng chồng tư liệu, đóng thùng rồi đặt ở dưới bàn ăn, coi như là phủ bụi chúng luôn.
Đây là tất cả những gì anh theo đuổi trong mười mấy năm qua, đồng thời cũng là quá khứ huy hoàng mà anh buộc phải buông bỏ trong mười mấy năm tới. Anh cho rằng, chỉ có buông bỏ thứ này mới có thể đón được thứ khác, anh có được một người thân, đón được một đứa cháu trai còn sống sờ sờ, sự trả giá này là hoàn toàn xứng đáng.
Xong xuôi rồi, Trình Dục chuẩn bị bữa sáng cho Chu Hoành Viễn sau đó mới ra khỏi cửa.
Ngày hôm đó sau khi xác định sẽ từ bỏ việc học nghiên cứu sinh, Trình Dục đã bắt đầu tìm việc làm. Anh có cân nhắc đến việc đi làm giáo viên dạy Toán ở trường học, cũng như nghĩ đến việc thử trở thành một công chức. Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu, anh nhận thấy bên ngân hàng đãi ngộ khá tốt, mà trùng hợp là họ lại đang cần người mới giỏi Toán, sau nhiều lần cân nhắc, anh quyết định đi làm ở ngân hàng. Trình Dục thuộc tuýp người nói là làm, anh lập tức lên mạng tìm hiểu sơ lược về quy cách tuyển dụng của một số ngân hàng, gửi sơ yếu lí lịch của mình sang, đến hôm nay thì nhận được lời mời tham gia kỳ thi.
Trình Dục tham gia kỳ thi đầu vào Phòng Kiểm soát Rủi ro của Ngân hàng GZ. Chi nhánh của ngân hàng này nằm ở trung tâm thành phố, ngay vị trí tấc đất tấc vàng, cách nhà Trình Dục rất xa, anh phải đổi ba chuyến xe mới có thể nhìn thấy cổng chính của ngân hàng này.
Đề thi của ngân hàng chủ yếu là bài kiểm tra tiếng Anh và kinh doanh, xen lẫn với một vài câu hỏi về kinh tế. Trình Dục đã chuẩn bị rất kĩ càng cho kỳ thi lần này, vậy nên có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Lúc bước ra khỏi phòng thi, trong lòng anh nghĩ, lần này xem như là ổn rồi.
Quả nhiên, nửa tháng sau, Trình Dục nhận được lời mời phỏng vấn của Ngân hàng GZ. Vì lần phỏng vấn này, Trình Dục đã đặc biệt hỏi mượn âu phục của Lý Duệ. Bản thân Lý Duệ là một người đàn ông cao gần mét chín vai rộng eo tròn, Trình Dục khoác âu phục của hắn lên nhìn thê thảm khỏi nói. Lý Duệ đứng tại chỗ cười khùng, cố gắng lôi kéo Trình Dục đi ra ngoài mua quần áo mới nhưng Trình Dục vẫn không chịu, anh đã nợ Lý Duệ quá nhiều, tuyệt đối không thể để nợ chồng thêm nợ nữa.
Người phỏng vấn là một chị gái khoảng ba mươi tuổi, người trong ngân hàng đều gọi chị là chị Vy. Tuy dáng dấp chị Vy không có gì nổi bật nhưng lại mang một vẻ ôn hoà thân thiết, vừa thấy Trình Dục thì lập tức mỉm cười mời anh ngồi. Chị Vy xem qua sơ yếu lý lịch của Trình Dục, cảm thấy rất hài lòng với học vấn và kiến thức của anh, sau một hồi trao đổi ngắn gọn, chị lại thấy Trình Dục đúng là một thằng nhóc đáng tin cậy, vì vậy mới lập tức đưa ra offer rồi để anh về nhà chờ tin.
Tháng mười một, Trình Dục chính thức ký kết hợp đồng với Ngân hàng GZ, giờ chỉ còn chờ nhậm chức nữa là xong.
Buổi chiều cùng ngày ký xong hợp đồng, trước khi về nhà Trình Dục mua một bao thuốc, một mình ở trên sân thượng hút cả một đêm.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv