Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 34


Trước Tiếp
Trước Tiếp


Trình Dục trong lòng vức bối không chịu nổi, đang muốn mở miệng lại bị Ngụy Lai chặn lời, cô từ từ dụ dỗ, tựa như một cô giáo vừa dịu dàng vừa có uy đang dạy dỗ một học sinh không nghe lời, giọng điệu này khiến Trình Dục sợ hãi, nhưng anh không biết phản bác như thế nào, Ngụy Lai nói tiếp, "Trường trung học số 3 không bằng thực nghiệm tỉnh thật, nhưng dù gì tỷ lệ nhập học cũng đứng hàng đầu ở tỉnh, hơn nữa vấn đề quản lý ở trường cũng chặt chẽ, vừa hay có thể rèn giũa tính tình của Hoành Viễn, nói chung chỉ có lợi chứ không có hại."

@antiquefe (wattpad)

Trình Dục không nghĩ như thế, tính cách Chu Hoành Viễn đúng là có hơi kỳ cục, nhưng chắc chắn không đến mức Ngụy Lai nói, gì mà cần phải vào trường nội trú quân để mài giũa tính tình chứ. Anh không muốn đối đáp lại, thứ nhất là vì không muốn Ngụy Lai nổi giận với anh như dạy dỗ học sinh tiểu học ở nơi công cộng thế này, thứ hai là không muốn đứng trong đêm tuyết lạnh thấu xương này xảy ra tranh chấp không cần thiết với bạn gái mình. Dù sao đi nữa, Chu Hoành Viễn phải đăng ký thi vào vào trường thực nghiệm tỉnh.

Anh thản nhiên nói "Ừ", trong mắt Nguỵ Lai lại thấy đây là điềm tốt, cô tiến từng bước một, "Anh nghĩ thử xem, sau này Hoành Viễn học cấp 3, một tuần về nhà một lần, không chỉ tiết kiệm thời gian học tập của thằng bé mà còn bớt được cho anh bao nhiêu là phiền phức. Đến cuối tuần, nó có thể ở lại trường để học, hoặc cũng có thể về nhà ăn cơm, chuyện này cũng có gì đâu, là cháu trai anh mà. Huống chi, trường trung học số 3 còn là trường em dạy, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc. Tóm lại, Hoành Viễn thi vào trung học số 3 thì anh tiện mà thằng bé cũng tiện, anh thấy sao?"

Ngụy Lai đã nói đến nước này, Trình Dục không thể giả câm giả điếc nữa, "Triết lý giáo dục của trường trung học số 3 anh không đồng tình lắm, hơn nữa Hoành Viễn hoàn toàn có thể thi vào trường tốt hơn, cho nên đối với thằng bé, trung học số 3 chưa phải là lựa chọn tốt nhất."

Sắc mặt Ngụy Lai biến đổi, vẻ mặt trở nên sắc bén và cay nghiệt, trong lúc nhất thời làm Trình Dục nhớ đến người phụ nữ ở trấn Chu cất giọng eo éo cãi nhau với hắn. Hai người này, luận bằng cấp hay kinh nghiệm đều khác nhau một trời một vực, thế nhưng hình tượng của hai bọn họ lại dần dần chồng chéo lên nhau trong đêm lạnh gió gào này. Suy nghĩ này khiến Trình Dục mờ mịt luống cuống, kéo theo đó là nỗi sợ hãi sâu sắc. Anh cúi đầu, hoàn toàn không muốn nhìn vẻ mặt của Ngụy Lai.

Thời gian từng giây từng phút chậm rãi trôi, hai người rơi vào tĩnh mịch, từng chiếc xe chạy vụt qua trước mặt, người đi đường muôn hình muôn vẻ, ai cũng đang vội vã.

Khi nào xe của họ mới đến?

Sau khi tiễn Ngụy Lai đi, Trình Dục thở phào nhẹ nhõm, một lát sau mới trở về nhà.

Một khoảng thời gian sau đó, quan hệ giữa hai người nhạt đi dần dần, không ai chủ động liên lạc với ai, một mối quan hệ vốn không hề vun đắp từ tình cảm cứ thế vỡ tan tành. Không ai nhắc đến một câu chia tay, cũng nợ đối phương một câu tạm biệt, ai cũng nghĩ cuộc gặp gỡ tan rã trong không vui ở bến xe buýt vào đêm tuyết rơi kia là lần gặp cuối cùng của bọn họ.

Sau đó, Trình Dục mới ngộ ra một câu, đôi khi, thế giới người lớn không cần nhiều lời, một khi đối phương muốn chia tay, bản thân biết ý không quấy rầy cũng là một dạng dịu dàng. Một mối quan hệ kết thúc mà không có vấn đề gì chưa hẳn đã là một kết cục đẹp.

Đảo mắt đã qua Tết Nguyên đán, sau Tết, Trình Dục nghe chị Vy nói, Ngụy Lai đã đi xem mắt nửa năm rồi, bây giờ cưới rồi, chồng cô là một công chức.

Trình Dục liếm môi, sau đó cười hai tiếng, hỏi, "Cô ấy đã hẹn hò hơn nửa năm rồi ạ? Sau khi gặp em hả?"

Chị Vy nhún nhún vai, "Chứ còn gì nữa, hồi đó chị có giới thiệu cho cổ hai người đàn ông, ai ngờ sau lần gặp đầu người ta không thèm hồi âm luôn. Điều kiện của cô ấy không tốt lắm, nếu không phải cổ chọn người ta thì chỉ có thể là người ta chọn cổ. Chị nghe nói, cổ cứ liên tục gặp gỡ hết người này đến khác, đâu đó cũng cả chục người rồi ấy, mãi đến bây giờ mới ổn định được."

Trình Dục chậm rãi gật gật đầu, trong miệng lại lẩm bẩm, "Gặp cả chục người đàn ông à". Nguyên cả chiều hôm đó, Trình Dục không còn chút tâm trạng nào để làm việc, anh cứ miên man nghĩ mãi, cuối cùng cũng hơi hiểu ra, thì ra người ta vừa yêu đương với mình vừa đứng núi nọ đọ núi kia. Anh nghĩ Ngụy Lai đã từng thích mình, muốn kết hôn và sống với anh cả đời cũng là thật lòng thật dạ, nhưng điều này vẫn không thể ngăn một người "tâm cao hơn trời" như cô trèo lên nơi cao hơn được, Trình Dục hiểu chứ.

Nghĩ như vậy, Trình Dục như trút được gánh nặng, không còn cảm thấy mang nợ gì ai, thoải mái tự tại vô cùng.

@antiquefe (wattpad)

Hết chương 34.        


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat