Tiểu Thúc Thúc (Chú Nhỏ)

Chương 7


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Đứng ở góc độ khách quan mà nói, anh chỉ là một sinh viên nghèo, thân mình còn chưa lo xong, đương nhiên là không thể cưu mang thêm một đứa trẻ, huống chi, đây còn là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, còn phải đi học nữa. Nhưng mà, bản thân anh không phù hợp để nuôi thằng bé, vậy Lý Diễm Hoa thì phù hợp chắc? Lần đầu vừa gặp đã mềm lòng, bây giờ lại càng khó lòng mà dứt bỏ. Anh không biết cách săn sóc người khác, nhưng ít nhất, anh cũng sẽ không động thủ với Hoành Viễn, được chứ? Để bạn nhỏ Hoành Viễn cho người như vậy nuôi nấng, anh thật sự không nỡ.

Nghĩ đến đây, Trình Dục trưng ra khuôn mặt sầu muộn, vô lực nắm lấy tóc mình, ngay cả bài nghiên cứu cũng không làm nổi nữa, ngồi ngốc ở đó nhìn sách nhìn vở.

Chu Hoành Viễn là một đứa trẻ mẫn cảm, nó nhìn ra được Trình Dục mấy ngày nay cứ là lạ, trong lòng cũng bối rối. Mấy ngày nay, Chu Hoành Viễn đã tiếp nhận sự thật rằng mình bị mẹ bỏ rơi, nó biết điều này từ sớm rồi, cho nên cũng không quá khổ sở, dù sao một người mẹ như vậy có hay không thì chẳng khác gì nhau, điều làm nó lo lắng nhất cũng chỉ có cơm áo gạo tiền của bản thân mà thôi.

Ngay từ đầu, Chu Hoành Viễn đã không tin tưởng nổi Trình Dục. Trình Dục còn quá trẻ, lại là một người chú hời đột nhiên xuất hiện, dù có thế nào Chu Hoành Viễn cũng không tin là Trình Dục sẽ mãi mãi chăm lo được cho mình. Chu Hoành Viễn biết, ấm áp và hạnh phúc trong những ngày gần đây đều là may mắn nhặt được, bản thân nó vốn không xứng đáng có được mấy thứ này.

Cho nên, khi phát hiện ra Trình Dục đang rối rắm, nó gần như là tự ngược mà nghĩ, nhìn đi, mày sẽ lập tức mất đi tất cả: Ba bữa một ngày, hai mươi bốn giờ nước nóng vòi sen, phòng ốc sáng sủa, và người chú trẻ dịu dàng thiện lương này.

Chu Hoành Viễn vẫn luôn đợi, đợi cho đến khi Trình Dục hạ quyết tâm, đợi xem khi nào thì Trình Dục sẽ ngả bài.

Chẳng qua, Chu Hoành Viễn lại không đợi đến ngày này; nói cách khác, trước khi ngày này đến, thì tên của nó đã được thêm vào hộ khẩu của Trình Dục rồi.

Trình Dục là một người theo chủ nghĩa hành động, chuyện tương lại không nghĩ ra thì thôi khỏi nghĩ luôn đi, bây giờ quan trọng là phải sống cho thật tốt. Chu Hoành Viễn đang bước vào tuổi trung học cơ sở, việc để cho nó trở về trấn Chu học là không thực tế; thứ nhất là không có người chăm sóc, thứ hai là dễ dàng khiến người ta nhiều chuyện, để lại bóng ma tâm lý cho đứa nhỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Dục quyết định làm cái sổ học sinh[1] cho Chu Hoành Viễn ở thành phố.

[1] Từ gốc: 学籍 (Học tịch), có học tịch nghĩa là trở thành học sinh và được ghi danh trong danh sách của một trường nào đó, mình chưa nghĩ ra từ tương đương nên để là "sổ học sinh" nhé

Sổ học sinh ở tỉnh thành cũng không dễ làm đến thế. Tuy Trình Dục là người thân của Hoành Viễn, nhưng mẹ của Hoành Viễn còn chưa qua đời, chạy trốn thì có đấy, nhưng còn bà ngoại thằng bé đang sống sờ sờ, làm sao đến phiên anh nhận nuôi được? Trình Dục nhức đầu muốn chết, hỏi thăm khắp nơi, tìm kiếm chung quanh, không biết bao nhiêu lần chạy đến đồn cảnh sát, tốn không biết bao nhiêu miệng lưỡi, bán không biết bao nhiêu là thảm, rốt cục cũng tìm được cách áp dụng điều lệ, thuận lợi đưa bạn nhỏ Hoành Viễn vào trong hộ khẩu của mình.

Ngày làm xong thủ tục, Trình Dục nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Hoành Viễn, theo sau đó là cái thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hoành Viễn nhiều lần nhìn hai cái tên trong sổ hộ khẩu màu đỏ, đọc một cách lơ đãng, tuy nhiên nó vẫn chưa rõ việc này sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc sống sau này của mình.

Sau khi làm xong hộ khẩu, Trình Dục lại bắt đầu lo cho chuyện trường học của Chu Hoành Viễn. Trùng hợp là gần nhà Trình Dục cũng có một trường trung học cơ sở, mặc dù không tính là trường danh tiếng gì, nhưng có thể xem như lựa chọn tốt nhất rồi. Trình Dục vội vàng gọi điện thoại cho ban tuyển sinh của trường, sau khi xác định vẫn còn thừa chỗ, ngay hôm sau anh liền mang theo thằng cháu trai nhà mình đến báo danh.

Trường trung học cơ sở số 14 không lớn lắm, chỉ có hai tầng lầu, một tầng được sử dụng làm phòng học, một tầng dùng làm văn phòng của giáo viên và lãnh đạo nhà trường. Trường học nằm ở ngoại ô, cho nên tiếp nhận một lượng lớn con cháu công nhân nông dân, giáo viên yếu, bầu không khí kém, nhưng chú cháu hai người cũng đâu còn cách nào, dù nơi này tệ đến thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn trấn Chu nhiều lắm, có sách đọc đã là điềm tốt rồi.

Phòng báo danh chỉ có một cái bàn, nhân viên của trường vô tư cắt móng tay, hướng dẫn bạn Hoành Viễn điền thông tin cá nhân xong thì coi như xong việc. Điều tiếp theo cần làm cũng chỉ có chờ đợi. Chờ đợi phân lớp, chờ đợi khai giảng, chờ đợi thời cơ để tiến về phía trước.

Chuyện lớn làm xong xuôi hết rồi, trái tim treo lơ lửng của Trình Dục mới coi như rơi xuống đất. Trong nháy mắt đi ra khỏi trường học, anh nhịn không được mà ôm Hoành Viễn bé nhỏ lên xoay hai vòng mới thả nó xuống, trong miệng lẩm bẩm, "Cuối cùng cũng đã làm xong, xem như là xong hết rồi. "

Chu Hoành Viễn cũng kích động lạ thường, lần đầu tiên không tỏ ra bài xích cái ôm đầy mồ hôi của Trình Dục, trong lòng nó nghĩ, cứ thế này, chú có muốn bỏ nó lại thì sẽ phải tốn chút sức lực đây.

Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat