Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp
Chương 121
Editor: Bly
_____
Đến tối, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du mới rời đi. Tạ Bệnh Miễn dọn dẹp bàn ăn, vì biết rằng Tuế Tuế đang giận.
Hạ Thanh Từ đi tắm, sau khi tắm xong thì vứt một cái chăn khác lên ghế sofa, không cho phép Tạ Bệnh Miễn ngủ trên giường tối nay.
Dù bình thường cái chăn đó chỉ để trang trí, hai người họ vẫn thường đắp chung một chăn.
Cậu nhanh chóng tắt đèn, bên ngoài vang lên tiếng động, ai đó sau khi tắm xong đã tự giác ôm chăn trên sofa rồi trèo lên giường của cậu.
"Tuế Tuế, nghe anh giải thích."
Tạ Bệnh Miễn chống hai tay bên cạnh, ôm lấy cậu và nói: "Bức ảnh đó không phải anh chụp, là Tiểu Kỳ chụp."
Là anh em thì lúc này tất nhiên phải dùng để đổ lỗi rồi, không do dự gì mà để Diệp Kỳ gánh tội.
"Cũng là Diệp Kỳ cắn tai sao?" Hạ Thanh Từ đổi tư thế, đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, giọng không mấy vui vẻ.
Không muốn nghe Tạ Bệnh Miễn ngụy biện.
Khốn nạn.
"Là anh cắn, anh không kiềm chế được. Anh không chịu nổi khi thấy em đối tốt với người khác." Tạ Bệnh Miễn nghiêng người áp sát vào cậu, chóp mũi chạm nhẹ vào cậu, nghiêm túc nói: "Lúc đó em không để ý đến anh, anh cảm thấy rất khó chịu. Em không nói chuyện với anh, nhưng lại cười nói với thằng khác, còn đi ăn và trò chuyện rất dịu dàng với nó nữa."
"Anh ghen muốn chết rồi."
Hạ Thanh Từ: "..." Sao nghe có vẻ như đây lại là lỗi của cậu vậy.
Cậu biết ngay là không nên nghe Tạ Bệnh Miễn ngụy biện. Cậu không chút biểu cảm cách lớp chăn mà đá hắn một cái: "Anh ngủ dưới đất đi."
Trong mắt Tạ Bệnh Miễn hiện lên chút không vui, ôm lấy cậu không chịu buông, cố gắng dùng chiêu nhõng nhẽo để cho qua chuyện.
"Tuế Tuế, anh biết anh sai rồi."
Tạ Bệnh Miễn rầu rĩ: "Là anh không đúng."
"Ồ, thế sao lúc đó anh không xin lỗi?"
"Lúc đó em ghét anh như thế, nếu anh nói ra, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa. Có khi còn đi yêu người khác ấy chứ."
Tạ Bệnh Miễn vừa nghĩ đến việc Hạ Thanh Từ sẽ ở bên người khác, những cảm xúc u ám trong lòng lại trỗi dậy, giọng hắn trầm xuống: "Anh sẽ không cho phép ai khác cướp đi em."
"Em là của anh."
Nhận ra lời nói của mình không ổn, hắn nhanh chóng đổi lời: "Tuế Tuế là của Tuế Tuế, nhưng anh là của Tuế Tuế."
Hạ Thanh Từ: "..."
Cậu lại đá Tạ Bệnh Miễn một cái nữa, khiến hắn ngoan ngoãn tự trải đệm dưới đất và nằm ngay cạnh cậu, đầu hắn ngoảnh lại nhìn cậu chằm chằm.
Hạ Thanh Từ giả vờ không biết, đã quen với ánh nhìn chăm chú của Tạ Bệnh Miễn suốt mấy năm rồi. Cố chịu đựng một lúc, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, mở mắt liếc qua một cái.
Người nào đó nằm trên đất, cuộn mình trong chăn, cả người co ro trông vô cùng tội nghiệp.
Vì không cuộn mình lại thì thân hình cao lớn của Tạ Bệnh Miễn có thể sẽ vượt ra khỏi tấm đệm, khiến hắn chạm phải cái lạnh của nền đất.
Hạ Thanh Từ nhìn hắn một lúc, trong lòng giằng co rất lâu, như có hai giọng nói đang đánh nhau trong đầu cậu vậy.
Một giọng thì bảo: "Ôi trời, nhìn Thỏ con tội nghiệp biết bao! Anh ấy thật đáng thương, cho anh ấy lên giường ngủ đi! Chuyện đó cũng qua lâu rồi, đừng chấp nữa mà!"
Còn giọng kia thì nói: Hắn chắc chắn là giả vờ thôi, tên khốn kiếp này lúc nào mà chẳng giả bộ đáng thương, muốn cậu đau lòng cho hắn, sau đó thì được đằng chân lân đằng đầu!"
Hai "người tí hon" đấu tranh mãi, cuối cùng giọng nói thứ nhất thắng thế. Cậu không nỡ để Thỏ con chịu ấm ức, nên nhích qua một bên, muốn lên hay không thì tự quyết định đi.
Tạ Bệnh Miễn vẫn luôn quan sát cậu, hắn hiểu ý ngay lập tức, nhanh chóng leo lên giường, chui vào trong chăn của cậu.
Khi ngủ một mình, Hạ Thanh Từ sẽ thấy lạnh, nhưng có Tạ Bệnh Miễn ôm thì sẽ ấm áp hơn. Cậu đã quen với việc được Tạ Bệnh Miễn ôm khi ngủ.
Đôi khi, Hạ Thanh Từ cảm thấy Tạ Bệnh Miễn cố tình xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của mình, khiến lâu dần, có lẽ cậu sẽ không thể rời xa hắn được nữa.
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
"Tuế Tuế, anh biết anh sai rồi." người nào đó ôm lấy cậu từ phía sau, môi cọ nhẹ vào tai cậu.
Tai cậu rất nhạy cảm, mỗi khi bị chạm vào đều dễ có phản ứng, nên Tạ Bệnh Miễn luôn thích cắn tai cậu để làm nũng, vì biết cậu sẽ không cưỡng lại được.
"Em muốn ngủ." Tai Hạ Thanh Từ dần dần đỏ lên, ngón tay trắng mịn đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, không cho hắn làm loạn: "Anh tránh xa em một chút."
"Vậy em không giận nữa chứ?"
Hạ Thanh Từ không trả lời, chỉ nhắm mắt lại để ngủ. Lần này, Tạ Bệnh Miễn ngoan ngoãn ôm cậu và ngủ yên lành.
Hai người bọn họ sống cùng nhau, cậu cứ nghĩ chỉ là lúc mới bắt đầu dễ bồng bột, dù sao Tạ Bệnh Miễn cũng đã hai năm không gặp cậu, lúc mới gặp lại có ham muốn là chuyện bình thường.
Nhưng gần đây cậu phát hiện ra, từ khi Tạ Bệnh Miễn mở màn lần đầu, hắn dường như không thể ngừng lại, huống chi giờ chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chỉ cần hôn thôi cũng dễ có phản ứng, vừa đụng tới là hắn không thể kìm chế nổi.
Ban đầu là đang tắm trong phòng tắm, không hiểu sao lúc sau lại bày trò nghịch ngợm, bị hắn dằn vặt không còn chút sức lực nào. Ban đầu Tạ Bệnh Miễn định giúp cậu tắm, cuối cùng biến thành cậu không còn sức nên đành phải để Tạ Bệnh Miễn tắm giúp, tắm xong lại ôm cậu về phòng.
Khuôn mặt Hạ Thanh Từ vẫn còn hồng hồng, đôi môi ửng đỏ, khóe môi còn hơi sưng nhẹ. Ngón tay cậu không còn chút sức lực nào, mặc cho Tạ Bệnh Miễn bế về.
Cậu ngồi trên giường, cũng cảm thấy hơi đau, ánh mắt Tạ Bệnh Miễn dừng lại ở khóe môi cậu, sau đó tai đỏ lên, ngại ngùng quay sang nhìn chỗ khác.
Hạ Thanh Từ: "..."
Cậu thật sự không biết phải nói gì nữa, nhìn Tạ Bệnh Miễn bắt đầu giả vờ ngây thơ, trong khi lúc nãy ai đó còn giữ chặt cậu không buông, giờ lại tỏ ra ngượng ngùng.
Đúng là khiến người ta cạn lời.
Cậu để Tạ Bệnh Miễn ôm mình, đút cháo cho cậu ăn, người đó còn nói sẽ giúp cậu bôi thuốc nữa.
"Đây là thuốc anh trai anh đưa, nói là dùng xong sẽ hết đau ngay lập tức."
Hạ Thanh Từ nhìn theo, thấy một thứ giống như cao trắng có độ dày mỏng khác nhau. Tạ Bệnh Miễn cũng hơi tò mò, sờ sờ một chút, rồi nhìn cậu và nói: "Để anh bôi giúp em."
"Không cần." Hạ Thanh Từ chỉ cần liếc mắt là đã cảm thấy không ổn, không biết tên này lại định giở trò gì. Cậu nhẹ nhàng đá Tạ Bệnh Miễn một cái, nhưng hắn lại dễ dàng nắm lấy cổ chân cậu, kéo cậu trở về.
Động tác của hắn rất nhẹ, sợ làm cậu đau, lại gần rồi dịu dàng dỗ dành, giải thích cho cậu.
"Tuế Tuế, dùng cái này thì sẽ không đau nữa, anh không muốn em bị đau."
Hạ Thanh Từ đáp: "Anh không đụng vào em thì em sẽ không đau."
"Anh không nhịn được." Tạ Bệnh Miễn nói: "Em là của anh rồi, nên tất nhiên lúc nào anh cũng muốn được dính lấy em."
Tạ Bệnh Miễn năn nỉ lúc lâu, cuối cùng Hạ Thanh Từ mới đề nghị điều kiện, giảm một nửa số lần quấn nhau của họ.
Sau khi bôi thuốc xong, Hạ Thanh Từ có cảm giác rất lạ, như thể nó dần tan ra trong khi cậu ngủ, từ từ cơn đau cũng biến mất, gần như vừa tan hết là cậu đã không còn thấy đau nữa.
Thế nhưng cơ thể cậu dường như cũng đã phát sinh biến hóa.
Ví dụ như cậu càng muốn Tạ Bệnh Miễn chạm vào mình hơn. Trước đây, khi Tạ Bệnh Miễn ôm cậu, cậu không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy ấm áp và thích được Tạ Bệnh Miễn ôm.
Thế nhưng bây giờ thì kỳ lạ, cậu như một vũng nước muốn tan chảy trong vòng tay của Tạ Bệnh Miễn, chỉ cần Tạ Bệnh Miễn sờ vào đầu cậu, cậu đã không thể kìm được mà đỏ mặt.
Tạ Bệnh Miễn cũng cảm thấy hơi lạ, ôm Hạ Thanh Từ còn tưởng cậu bị sốt, sờ vào trán cậu: "Có muốn đi bệnh viện xem thử không?"
"Không." Hạ Thanh Từ vừa mở miệng, giọng nói đã thay đổi, hỏi hắn: "Anh trai của anh có phải cố ý không?"
Cậu đã nhận ra, có lẽ Tạ Bệnh Miễn cũng không biết.
Câu nói chưa dứt, Tạ Bệnh Miễn đã bị hôn lên, đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Từ chủ động như vậy, ánh mắt hắn dần trở nên thâm thúy, rất nhanh đã đổi khách thành chủ.
Hôm đó, Hạ Thanh Từ không còn là đóa hồng trắng nữa, mà đã trở thành một bông hồng đỏ rực rỡ, Tạ Bệnh Miễn hoàn toàn không thể chống cự, bị mê hoặc bởi hoa hồng, hận không thể chết trong bụi hồng gai.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi Hạ Thanh Từ ngất đi, chính là mắng Tạ Viễn Thần trong lòng mấy trăm lần.
Ở Khang Thành xa xôi, Tạ Viễn Thần hắt xì một cái, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng, anh ngừng xem tài liệu, thất thần một chút, không biết hộp ngọc mà anh gửi cho em trai mình ra sao rồi.
Lần này anh chắc chắn đã giúp được rất nhiều, có lẽ em trai sẽ đến cảm ơn anh.
_____
_____
Đến tối, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du mới rời đi. Tạ Bệnh Miễn dọn dẹp bàn ăn, vì biết rằng Tuế Tuế đang giận.
Hạ Thanh Từ đi tắm, sau khi tắm xong thì vứt một cái chăn khác lên ghế sofa, không cho phép Tạ Bệnh Miễn ngủ trên giường tối nay.
Dù bình thường cái chăn đó chỉ để trang trí, hai người họ vẫn thường đắp chung một chăn.
Cậu nhanh chóng tắt đèn, bên ngoài vang lên tiếng động, ai đó sau khi tắm xong đã tự giác ôm chăn trên sofa rồi trèo lên giường của cậu.
"Tuế Tuế, nghe anh giải thích."
Tạ Bệnh Miễn chống hai tay bên cạnh, ôm lấy cậu và nói: "Bức ảnh đó không phải anh chụp, là Tiểu Kỳ chụp."
Là anh em thì lúc này tất nhiên phải dùng để đổ lỗi rồi, không do dự gì mà để Diệp Kỳ gánh tội.
"Cũng là Diệp Kỳ cắn tai sao?" Hạ Thanh Từ đổi tư thế, đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, giọng không mấy vui vẻ.
Không muốn nghe Tạ Bệnh Miễn ngụy biện.
Khốn nạn.
"Là anh cắn, anh không kiềm chế được. Anh không chịu nổi khi thấy em đối tốt với người khác." Tạ Bệnh Miễn nghiêng người áp sát vào cậu, chóp mũi chạm nhẹ vào cậu, nghiêm túc nói: "Lúc đó em không để ý đến anh, anh cảm thấy rất khó chịu. Em không nói chuyện với anh, nhưng lại cười nói với thằng khác, còn đi ăn và trò chuyện rất dịu dàng với nó nữa."
"Anh ghen muốn chết rồi."
Hạ Thanh Từ: "..." Sao nghe có vẻ như đây lại là lỗi của cậu vậy.
Cậu biết ngay là không nên nghe Tạ Bệnh Miễn ngụy biện. Cậu không chút biểu cảm cách lớp chăn mà đá hắn một cái: "Anh ngủ dưới đất đi."
Trong mắt Tạ Bệnh Miễn hiện lên chút không vui, ôm lấy cậu không chịu buông, cố gắng dùng chiêu nhõng nhẽo để cho qua chuyện.
"Tuế Tuế, anh biết anh sai rồi."
Tạ Bệnh Miễn rầu rĩ: "Là anh không đúng."
"Ồ, thế sao lúc đó anh không xin lỗi?"
"Lúc đó em ghét anh như thế, nếu anh nói ra, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa. Có khi còn đi yêu người khác ấy chứ."
Tạ Bệnh Miễn vừa nghĩ đến việc Hạ Thanh Từ sẽ ở bên người khác, những cảm xúc u ám trong lòng lại trỗi dậy, giọng hắn trầm xuống: "Anh sẽ không cho phép ai khác cướp đi em."
"Em là của anh."
Nhận ra lời nói của mình không ổn, hắn nhanh chóng đổi lời: "Tuế Tuế là của Tuế Tuế, nhưng anh là của Tuế Tuế."
Hạ Thanh Từ: "..."
Cậu lại đá Tạ Bệnh Miễn một cái nữa, khiến hắn ngoan ngoãn tự trải đệm dưới đất và nằm ngay cạnh cậu, đầu hắn ngoảnh lại nhìn cậu chằm chằm.
Hạ Thanh Từ giả vờ không biết, đã quen với ánh nhìn chăm chú của Tạ Bệnh Miễn suốt mấy năm rồi. Cố chịu đựng một lúc, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, mở mắt liếc qua một cái.
Người nào đó nằm trên đất, cuộn mình trong chăn, cả người co ro trông vô cùng tội nghiệp.
Vì không cuộn mình lại thì thân hình cao lớn của Tạ Bệnh Miễn có thể sẽ vượt ra khỏi tấm đệm, khiến hắn chạm phải cái lạnh của nền đất.
Hạ Thanh Từ nhìn hắn một lúc, trong lòng giằng co rất lâu, như có hai giọng nói đang đánh nhau trong đầu cậu vậy.
Một giọng thì bảo: "Ôi trời, nhìn Thỏ con tội nghiệp biết bao! Anh ấy thật đáng thương, cho anh ấy lên giường ngủ đi! Chuyện đó cũng qua lâu rồi, đừng chấp nữa mà!"
Còn giọng kia thì nói: Hắn chắc chắn là giả vờ thôi, tên khốn kiếp này lúc nào mà chẳng giả bộ đáng thương, muốn cậu đau lòng cho hắn, sau đó thì được đằng chân lân đằng đầu!"
Hai "người tí hon" đấu tranh mãi, cuối cùng giọng nói thứ nhất thắng thế. Cậu không nỡ để Thỏ con chịu ấm ức, nên nhích qua một bên, muốn lên hay không thì tự quyết định đi.
Tạ Bệnh Miễn vẫn luôn quan sát cậu, hắn hiểu ý ngay lập tức, nhanh chóng leo lên giường, chui vào trong chăn của cậu.
Khi ngủ một mình, Hạ Thanh Từ sẽ thấy lạnh, nhưng có Tạ Bệnh Miễn ôm thì sẽ ấm áp hơn. Cậu đã quen với việc được Tạ Bệnh Miễn ôm khi ngủ.
Đôi khi, Hạ Thanh Từ cảm thấy Tạ Bệnh Miễn cố tình xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của mình, khiến lâu dần, có lẽ cậu sẽ không thể rời xa hắn được nữa.
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
"Tuế Tuế, anh biết anh sai rồi." người nào đó ôm lấy cậu từ phía sau, môi cọ nhẹ vào tai cậu.
Tai cậu rất nhạy cảm, mỗi khi bị chạm vào đều dễ có phản ứng, nên Tạ Bệnh Miễn luôn thích cắn tai cậu để làm nũng, vì biết cậu sẽ không cưỡng lại được.
"Em muốn ngủ." Tai Hạ Thanh Từ dần dần đỏ lên, ngón tay trắng mịn đẩy Tạ Bệnh Miễn ra, không cho hắn làm loạn: "Anh tránh xa em một chút."
"Vậy em không giận nữa chứ?"
Hạ Thanh Từ không trả lời, chỉ nhắm mắt lại để ngủ. Lần này, Tạ Bệnh Miễn ngoan ngoãn ôm cậu và ngủ yên lành.
Hai người bọn họ sống cùng nhau, cậu cứ nghĩ chỉ là lúc mới bắt đầu dễ bồng bột, dù sao Tạ Bệnh Miễn cũng đã hai năm không gặp cậu, lúc mới gặp lại có ham muốn là chuyện bình thường.
Nhưng gần đây cậu phát hiện ra, từ khi Tạ Bệnh Miễn mở màn lần đầu, hắn dường như không thể ngừng lại, huống chi giờ chỉ mới hai mươi tuổi đầu, chỉ cần hôn thôi cũng dễ có phản ứng, vừa đụng tới là hắn không thể kìm chế nổi.
Ban đầu là đang tắm trong phòng tắm, không hiểu sao lúc sau lại bày trò nghịch ngợm, bị hắn dằn vặt không còn chút sức lực nào. Ban đầu Tạ Bệnh Miễn định giúp cậu tắm, cuối cùng biến thành cậu không còn sức nên đành phải để Tạ Bệnh Miễn tắm giúp, tắm xong lại ôm cậu về phòng.
Khuôn mặt Hạ Thanh Từ vẫn còn hồng hồng, đôi môi ửng đỏ, khóe môi còn hơi sưng nhẹ. Ngón tay cậu không còn chút sức lực nào, mặc cho Tạ Bệnh Miễn bế về.
Cậu ngồi trên giường, cũng cảm thấy hơi đau, ánh mắt Tạ Bệnh Miễn dừng lại ở khóe môi cậu, sau đó tai đỏ lên, ngại ngùng quay sang nhìn chỗ khác.
Hạ Thanh Từ: "..."
Cậu thật sự không biết phải nói gì nữa, nhìn Tạ Bệnh Miễn bắt đầu giả vờ ngây thơ, trong khi lúc nãy ai đó còn giữ chặt cậu không buông, giờ lại tỏ ra ngượng ngùng.
Đúng là khiến người ta cạn lời.
Cậu để Tạ Bệnh Miễn ôm mình, đút cháo cho cậu ăn, người đó còn nói sẽ giúp cậu bôi thuốc nữa.
"Đây là thuốc anh trai anh đưa, nói là dùng xong sẽ hết đau ngay lập tức."
Hạ Thanh Từ nhìn theo, thấy một thứ giống như cao trắng có độ dày mỏng khác nhau. Tạ Bệnh Miễn cũng hơi tò mò, sờ sờ một chút, rồi nhìn cậu và nói: "Để anh bôi giúp em."
"Không cần." Hạ Thanh Từ chỉ cần liếc mắt là đã cảm thấy không ổn, không biết tên này lại định giở trò gì. Cậu nhẹ nhàng đá Tạ Bệnh Miễn một cái, nhưng hắn lại dễ dàng nắm lấy cổ chân cậu, kéo cậu trở về.
Động tác của hắn rất nhẹ, sợ làm cậu đau, lại gần rồi dịu dàng dỗ dành, giải thích cho cậu.
"Tuế Tuế, dùng cái này thì sẽ không đau nữa, anh không muốn em bị đau."
Hạ Thanh Từ đáp: "Anh không đụng vào em thì em sẽ không đau."
"Anh không nhịn được." Tạ Bệnh Miễn nói: "Em là của anh rồi, nên tất nhiên lúc nào anh cũng muốn được dính lấy em."
Tạ Bệnh Miễn năn nỉ lúc lâu, cuối cùng Hạ Thanh Từ mới đề nghị điều kiện, giảm một nửa số lần quấn nhau của họ.
Sau khi bôi thuốc xong, Hạ Thanh Từ có cảm giác rất lạ, như thể nó dần tan ra trong khi cậu ngủ, từ từ cơn đau cũng biến mất, gần như vừa tan hết là cậu đã không còn thấy đau nữa.
Thế nhưng cơ thể cậu dường như cũng đã phát sinh biến hóa.
Ví dụ như cậu càng muốn Tạ Bệnh Miễn chạm vào mình hơn. Trước đây, khi Tạ Bệnh Miễn ôm cậu, cậu không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy ấm áp và thích được Tạ Bệnh Miễn ôm.
Thế nhưng bây giờ thì kỳ lạ, cậu như một vũng nước muốn tan chảy trong vòng tay của Tạ Bệnh Miễn, chỉ cần Tạ Bệnh Miễn sờ vào đầu cậu, cậu đã không thể kìm được mà đỏ mặt.
Tạ Bệnh Miễn cũng cảm thấy hơi lạ, ôm Hạ Thanh Từ còn tưởng cậu bị sốt, sờ vào trán cậu: "Có muốn đi bệnh viện xem thử không?"
"Không." Hạ Thanh Từ vừa mở miệng, giọng nói đã thay đổi, hỏi hắn: "Anh trai của anh có phải cố ý không?"
Cậu đã nhận ra, có lẽ Tạ Bệnh Miễn cũng không biết.
Câu nói chưa dứt, Tạ Bệnh Miễn đã bị hôn lên, đây là lần đầu tiên Hạ Thanh Từ chủ động như vậy, ánh mắt hắn dần trở nên thâm thúy, rất nhanh đã đổi khách thành chủ.
Hôm đó, Hạ Thanh Từ không còn là đóa hồng trắng nữa, mà đã trở thành một bông hồng đỏ rực rỡ, Tạ Bệnh Miễn hoàn toàn không thể chống cự, bị mê hoặc bởi hoa hồng, hận không thể chết trong bụi hồng gai.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi Hạ Thanh Từ ngất đi, chính là mắng Tạ Viễn Thần trong lòng mấy trăm lần.
Ở Khang Thành xa xôi, Tạ Viễn Thần hắt xì một cái, gọng kính vàng phản chiếu ánh sáng, anh ngừng xem tài liệu, thất thần một chút, không biết hộp ngọc mà anh gửi cho em trai mình ra sao rồi.
Lần này anh chắc chắn đã giúp được rất nhiều, có lẽ em trai sẽ đến cảm ơn anh.
_____
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv