Trọng Sinh: Bất Mộng Ly Khai
Chương 16
Những điều họ trao đổi có ích không nhỏ cho việc quản lý công ty của cô.
Ngồi trên ghế, Giang Ly giữ dáng vẻ tao nhã, lưng thẳng, đôi chân khép gọn dù chiếc váy khá ngắn. Từng cử chỉ của cô toát lên khí chất đoan trang.
Ánh mắt của Trạm Lục Hành thi thoảng lại lướt qua cô, nhưng Giang Ly chỉ làm như không thấy.
Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Quản gia bước tới báo, “Lão gia, có thể dọn cơm được rồi.”
“Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta tiếp tục bàn.” Ông Trạm đứng dậy.
Trạm Hải Hành liếc đồng hồ, rồi quay sang người hầu nói, “Tiết học thêm của Thiên Vũ chắc cũng xong rồi, mau gọi Tam tiểu thư xuống ăn cơm.”
Đúng lúc ấy, Trạm Thiên Vũ và Lưu Nhã Kỳ từ trên lầu đi xuống.
Thiên Vũ chạy đến phía sau ghế sofa, ôm lấy cổ Trạm Lục Hành, cười tươi nói, “Nhị ca, thầy giáo mà anh tìm cho em đúng là số một!”
Cô lại nhanh chân chạy tới chỗ Lưu Nhã Kỳ, khoác tay cô giáo đầy thân mật, “Em thích cô Lưu nhất! Dạy hay, người cũng ngọt ngào nữa. Không giống mấy thầy cô trước kia, chẳng biết dạy gì lại còn chê em ngốc.”
Ông Trạm hiền từ nhìn cô con gái út, “Con thích thì cố gắng học hành cho tốt, thi qua môn ngoại ngữ, mới xin được một trường tốt.”
“Đó là đương nhiên, anh cả với anh hai đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, con cũng phải nỗ lực chứ. Nhà mình sau này toàn là đại học chính quy, à, đúng rồi, ngoại trừ một người thì không.”
Trạm Thiên Vũ liếc xéo Giang Ly một cái.
Từ lúc nãy cô đã nhìn thấy Giang Ly, nhưng chẳng buồn để ý, đến một tiếng “chị dâu” cũng không gọi.
“Thiên Vũ, không được ăn nói lung tung,” Trạm Hải Hành lên tiếng ngăn lại, sau đó đứng lên, “Đông đủ rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi.”
Ông Trạm mỉm cười trìu mến, kéo tay Trạm Thiên Vũ bước vào phòng ăn.
Là con gái út trong nhà, Trạm Thiên Vũ luôn được Ông Trạm cưng chiều nhất.
Lưu Nhã Kỳ theo sau mọi người.
Mặc dù ai cũng ngầm hiểu cô sẽ ăn ở đây, nhưng cứ im thin thít mà đi theo, vẫn thấy có chút lúng túng.
Cô liếc nhìn Giang Ly, hy vọng có thể làm thân với chị dâu.
Nhưng Giang Ly lại chẳng chú ý, vẻ mặt đầy tâm sự, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lưu Nhã Kỳ mím môi, nhìn mọi người lần lượt ngồi xuống.
Cô không biết mình nên ngồi ở đâu, Trạm Lục Hành nhìn ra vẻ lúng túng của cô, kéo ghế bên cạnh ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Thế là, Lưu Nhã Kỳ ngồi ngay cạnh anh.
Lúc này, Giang Ly mới chú ý đến vị trí sắp xếp chỗ ngồi.
Cô lạnh lùng nhếch mép, thật là chu đáo đến từng việc nhỏ.
Cả bữa ăn diễn ra trong im lặng, Ông Trạm đã đặt quy tắc, ăn không nói, ngủ không bàn chuyện.
Chỉ có Trạm Thiên Vũ là thỉnh thoảng được phép nói vài câu.
Lưu Nhã Kỳ lần đầu tiên ăn cơm trong một gia đình giàu có như vậy, chỉ dám gắp những món ở trước mặt mình.
Trạm Lục Hành nhận ra vẻ bối rối của cô, liền đổi đĩa thức ăn đến trước mặt cô.
Được anh rể quan tâm như vậy, Lưu Nhã Kỳ đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”
Ăn cơm xong, người hầu dọn dẹp bát đĩa, mang trà lên cho mỗi người.
“Điềm Điềm đã dậy chưa?” Bà Trạm nhấp một ngụm trà hỏi.
Điềm Điềm là con gái độc nhất của anh cả, năm nay mới hai tuổi.
“Vừa dậy, đang được cho ăn.” Người hầu đáp.
“Ừ.” Bà Trạm gật đầu.
“Con trai, mẹ nói này, vợ con qua đời đã hai năm rồi, con cũng nên tìm một người khác đi.” Bà Trạm bắt đầu thúc giục chuyện cưới vợ như thường lệ.
“Mẹ, không vội.”
“Lúc nào cũng không vội, không vội, con không vội mẹ vội, con cũng sắp 35 rồi, chẳng lẽ định cả đời không lấy vợ sao?”
“Không vội.”
Trạm Hải Hành vẫn điềm tĩnh đáp lại, đối phó với màn thúc giục này của mẹ, anh đã có cách ứng phó từ lâu.
Bà Trạm thở dài, quay sang Trạm Lục Hành, “Còn hai đứa, định bao giờ có con đây?”
Nếu không kiêng nể sự nghiêm khắc của ông cụ, bà thật sự muốn bảo anh ly hôn, tìm một người phụ nữ mình thích, sinh vài đứa cháu.
“Không cần mẹ lo.” Trạm Lục Hành thản nhiên đáp lại.
“Con cũng 30 rồi đấy, không để mẹ lo, thì mau sinh một đứa đi.”
“Năm nay con mới 28.”
“Có khác biệt không? Mẹ hỏi con, có khác biệt không?” Bà Trạm tức giận phản bác.
Hai thằng con trai này, thật là đứa nào cũng khiến bà bực mình.
Bà Trạm định dạy dỗ thêm vài câu, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe Giang Ly chậm rãi nói,
“Mẹ ơi, chuyện này khá khó đấy.”
Bà Trạm quay đầu, lạnh lùng nhìn Giang Ly.
Có phải là vấn đề từ phía cô, không thể sinh con, khiến con trai bà đến giờ vẫn chưa có đứa cháu nào?
Ngồi trên ghế, Giang Ly giữ dáng vẻ tao nhã, lưng thẳng, đôi chân khép gọn dù chiếc váy khá ngắn. Từng cử chỉ của cô toát lên khí chất đoan trang.
Ánh mắt của Trạm Lục Hành thi thoảng lại lướt qua cô, nhưng Giang Ly chỉ làm như không thấy.
Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Quản gia bước tới báo, “Lão gia, có thể dọn cơm được rồi.”
“Ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta tiếp tục bàn.” Ông Trạm đứng dậy.
Trạm Hải Hành liếc đồng hồ, rồi quay sang người hầu nói, “Tiết học thêm của Thiên Vũ chắc cũng xong rồi, mau gọi Tam tiểu thư xuống ăn cơm.”
Đúng lúc ấy, Trạm Thiên Vũ và Lưu Nhã Kỳ từ trên lầu đi xuống.
Thiên Vũ chạy đến phía sau ghế sofa, ôm lấy cổ Trạm Lục Hành, cười tươi nói, “Nhị ca, thầy giáo mà anh tìm cho em đúng là số một!”
Cô lại nhanh chân chạy tới chỗ Lưu Nhã Kỳ, khoác tay cô giáo đầy thân mật, “Em thích cô Lưu nhất! Dạy hay, người cũng ngọt ngào nữa. Không giống mấy thầy cô trước kia, chẳng biết dạy gì lại còn chê em ngốc.”
Ông Trạm hiền từ nhìn cô con gái út, “Con thích thì cố gắng học hành cho tốt, thi qua môn ngoại ngữ, mới xin được một trường tốt.”
“Đó là đương nhiên, anh cả với anh hai đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, con cũng phải nỗ lực chứ. Nhà mình sau này toàn là đại học chính quy, à, đúng rồi, ngoại trừ một người thì không.”
Trạm Thiên Vũ liếc xéo Giang Ly một cái.
Từ lúc nãy cô đã nhìn thấy Giang Ly, nhưng chẳng buồn để ý, đến một tiếng “chị dâu” cũng không gọi.
“Thiên Vũ, không được ăn nói lung tung,” Trạm Hải Hành lên tiếng ngăn lại, sau đó đứng lên, “Đông đủ rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi.”
Ông Trạm mỉm cười trìu mến, kéo tay Trạm Thiên Vũ bước vào phòng ăn.
Là con gái út trong nhà, Trạm Thiên Vũ luôn được Ông Trạm cưng chiều nhất.
Lưu Nhã Kỳ theo sau mọi người.
Mặc dù ai cũng ngầm hiểu cô sẽ ăn ở đây, nhưng cứ im thin thít mà đi theo, vẫn thấy có chút lúng túng.
Cô liếc nhìn Giang Ly, hy vọng có thể làm thân với chị dâu.
Nhưng Giang Ly lại chẳng chú ý, vẻ mặt đầy tâm sự, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lưu Nhã Kỳ mím môi, nhìn mọi người lần lượt ngồi xuống.
Cô không biết mình nên ngồi ở đâu, Trạm Lục Hành nhìn ra vẻ lúng túng của cô, kéo ghế bên cạnh ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Thế là, Lưu Nhã Kỳ ngồi ngay cạnh anh.
Lúc này, Giang Ly mới chú ý đến vị trí sắp xếp chỗ ngồi.
Cô lạnh lùng nhếch mép, thật là chu đáo đến từng việc nhỏ.
Cả bữa ăn diễn ra trong im lặng, Ông Trạm đã đặt quy tắc, ăn không nói, ngủ không bàn chuyện.
Chỉ có Trạm Thiên Vũ là thỉnh thoảng được phép nói vài câu.
Lưu Nhã Kỳ lần đầu tiên ăn cơm trong một gia đình giàu có như vậy, chỉ dám gắp những món ở trước mặt mình.
Trạm Lục Hành nhận ra vẻ bối rối của cô, liền đổi đĩa thức ăn đến trước mặt cô.
Được anh rể quan tâm như vậy, Lưu Nhã Kỳ đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”
Ăn cơm xong, người hầu dọn dẹp bát đĩa, mang trà lên cho mỗi người.
“Điềm Điềm đã dậy chưa?” Bà Trạm nhấp một ngụm trà hỏi.
Điềm Điềm là con gái độc nhất của anh cả, năm nay mới hai tuổi.
“Vừa dậy, đang được cho ăn.” Người hầu đáp.
“Ừ.” Bà Trạm gật đầu.
“Con trai, mẹ nói này, vợ con qua đời đã hai năm rồi, con cũng nên tìm một người khác đi.” Bà Trạm bắt đầu thúc giục chuyện cưới vợ như thường lệ.
“Mẹ, không vội.”
“Lúc nào cũng không vội, không vội, con không vội mẹ vội, con cũng sắp 35 rồi, chẳng lẽ định cả đời không lấy vợ sao?”
“Không vội.”
Trạm Hải Hành vẫn điềm tĩnh đáp lại, đối phó với màn thúc giục này của mẹ, anh đã có cách ứng phó từ lâu.
Bà Trạm thở dài, quay sang Trạm Lục Hành, “Còn hai đứa, định bao giờ có con đây?”
Nếu không kiêng nể sự nghiêm khắc của ông cụ, bà thật sự muốn bảo anh ly hôn, tìm một người phụ nữ mình thích, sinh vài đứa cháu.
“Không cần mẹ lo.” Trạm Lục Hành thản nhiên đáp lại.
“Con cũng 30 rồi đấy, không để mẹ lo, thì mau sinh một đứa đi.”
“Năm nay con mới 28.”
“Có khác biệt không? Mẹ hỏi con, có khác biệt không?” Bà Trạm tức giận phản bác.
Hai thằng con trai này, thật là đứa nào cũng khiến bà bực mình.
Bà Trạm định dạy dỗ thêm vài câu, còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe Giang Ly chậm rãi nói,
“Mẹ ơi, chuyện này khá khó đấy.”
Bà Trạm quay đầu, lạnh lùng nhìn Giang Ly.
Có phải là vấn đề từ phía cô, không thể sinh con, khiến con trai bà đến giờ vẫn chưa có đứa cháu nào?
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv