Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 104


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Chí Nam nhìn Đại Trà mập mạp theo sau, hừ nhẹ. Tên này cũng rất lười biếng nhưng thiên phú luyện khí tầm trung, hắn không dám càn rỡ như Chí Nam, chỉ trốn theo sau cậu để không bị phạt mà thôi.

“Tha mạng... Xin ngươi tha mạng...” Bỗng một tiếng vang xin vang bên tai Chí Nam và Đại Trà.

Cả hai hiếu kỳ mà dừng bước, trong dòng người tấp nập, có một nhóm thanh thiếu niên đang vây quanh một nhóc tỳ. Trái ngược với đám thiếu niên quần là áo lụa, nhóc kia ăn bận thật bình thường.

Vừa rồi thằng bé đi trên đường thì bị đám thiếu niên này va phải, bọn chúng không những không xin lỗi mà còn bắt nhóc tỳ phải bồi thường. Nhóc tỳ không lấy ra được số tiền chúng muốn liền bị tẩn một trận, đây chính là lũ vô lại mà.

“Tha sao, ngươi biết cái áo này của ta mua bao nhiêu không, là hai tinh thạch trung phẩm đấy, ngươi bảo tha là tha sao?” Một tên thiếu niên mặc lam phục xa hoa, giận dữ chất vấn.

Gã nắm áo thằng bé lên, lại đấm nó mấy cái.

Đại Trà nhìn cảnh này, tức giận không thôi, giữa thanh thiên bạch nhật dám khi dễ thiếu niên nghèo. Bỗng nhiên hắn nhìn qua Chí Nam một cách khó hiểu.

“Kỳ quái, lúc này nếu là bình thường hẳn Chí Nam đã ra tay rồi, sao giờ lại đứng lặng như thế?” Đại Trà khó hiểu trong lòng.

Nhìn cảnh này, Chí Nam cũng thật không hiểu nổi bản thân, bình thường cậu sẽ một hai đánh cho đám cặn bã đó đi, tại sao bây giờ tự nhiên không động chân tới đó được, rốt cuộc có chuyện gì thế này?

Dường như lí trí mách bảo Chí Nam không nên làm thế nhưng tình cảm... Trong một giây ấy, ánh mắt cậu xuất hiện vô vàn cảm xúc dằn co.

gã thiếu niên mặc lam y giơ đấm đánh xuống thì bị một bàn tay bắt lấy.

“Ai?” Gã giận dữ quay đầu, muốn nhìn xem kẻ nào dám ngăn mình.

Bốp! Gã bị người tới đá một cái vào bụng, ngã sõng soài ra đất. Đầu tóc rối bù, phẫn nộ quát: “Ngươi biết ta là...”

Chưa kịp nói hết thì hai thân ảnh xuất hiện trước mắt, xung quanh tỏa ra linh lực, là linh sư. Với gia thế của gia tộc, gã không sợ linh sư bình thường nhưng khi nhìn thấy phục hiệu Quang Huy tông, gã nín họng, ánh mắt đã diễn qua vô số lần, tự giác làm ra vẻ hoảng sợ.

Một màn này một số người đi trên đường dừng chân xem náo nhiệt.

“Giữa thanh thiên bạch nhật lại dám khi dễ người, tin ta đá cái đầu heo của ngươi không?” Đại Trà ở phía sau Chí Nam bực tức muốn phát tiết thay.

“Dạ dạ, tiểu nhân có mắt như mù.” Gã được đám nhóc thuộc hạ đỡ lấy, vội nói: “Đi.” Đám thiếu niên quần là áo lụa đưa gã đi, ánh mắt có lúc liếc nhìn về phía sau, răng gã nghiến lại.

“Không sao chứ tiểu đệ?” Đại Trà đỡ lấy nhóc tỳ trên đất, quan tâm hỏi.

“Đa tạ hai ca ca giúp đỡ.” Thằng bé cúi đầu cảm tạ rồi vụt chạy đi như muốn làm rõ ranh giới gì đó.

Náo nhiệt gì cũng không có, đám người đứng xem cũng buồn tản đi.

Chí Nam nhìn đoàn người, những ánh mắt vừa rồi không hiểu sao lại làm cậu rất khó chịu. Lúc đó rất nhiều người ở đây nhưng không ai nguyện ý đưa tay giúp đỡ nhóc tỳ ấy.

Ba năm vào thành, hai năm rong ruổi bên ngoài, những lần thế này Chí Nam đều vô tư giúp đỡ, có chỗ dựa Quang Huy tông, không ai trong thành dám chọc lấy cậu, chỉ là chưa từng đứng lại quan sát ánh nhìn xung quanh như lúc này.

Vừa rồi đột nhiên một ý nghĩ muốn tránh phiền phức xuất hiện khiến thân thể cứng đơ giây lát, rất nhanh Chí Nam vẫn vươn tay về phía nhóc tỳ ấy.

Bốp! Bốp! Chí Nam bị Đại Trà vỗ vai, hắn quẹt múi nói: “Huynh đệ, ngươi vẫn cứ là Chí Nam mà ta biết.”

“Nói nhảm cái gì vậy, ta là ta chứ ai nữa, đi thôi.” Chí Nam và Đại Trà lại cất bước, hướng về cổng thành Thăng Long.

Chí Nam có hơi nhìn lại thành Thăng Long xa hoa phù phiếm, vạn người theo đuổi dưới ánh chiều tà, hình như đã rất lâu rồi cậu mới nhìn lại như thế, cảm giác có chút khác biệt với lần đầu tiên đặt chân vào thành. Không hiểu sao từ vụ vừa rồi, cậu chợt thấy lạnh, không phải cái lạnh bên ngoài, nó ở đâu đó bên trong.

“Quả nhiên ở nhà vẫn dễ chịu hơn.” Hình ảnh các tiểu đệ, tiểu muội cùng mẫu thân lại hiện lên tâm trí, xua tan phần nào băng giá vừa qua.

Bên ngoài kia, nơi có nhà của cậu, nơi Chí Nam thuộc về, nơi mà bản thân đã cố gắng từng ngày để cải thiện từng bữa ăn nhỏ cho tới sinh hoạt như ngày hôm nay.

Bọn họ so với tiền đồ của bản thân còn quan trọng hơn, vì thế nên Chí Nam chẳng ngần ngại gì mà cúp vài tiết học, tham luyến hơi ấm thân nhân.

Thành Thăng Long thật sự rất lớn, dù có Trường Sơn Du đi nữa thì cũng phải mất hơn một canh giờ (hai tiếng) để chạy bộ.

Đợi khi Chí Nam và Đại Trà đi khỏi, đám thiếu niên lần nữa lộ mặt ra, kẻ nào cũng nhìn về hướng nhóc tỳ vừa li khai bằng ánh mắt bất thiện.

“Tên nhóc láo xược, dám đem người của Quang Huy tông đến dọa chúng ta.” Một kẻ trong chúng nghiến răng.

Gã cầm đầu mặc lam phục kia vẫn còn xoa bụng, nơi bị Chí Nam đạp qua, gã lạnh giọng: “Đem thằng nhóc đó tới đây cho ta, Quang Huy tông ta không chọc được, chẳng lẽ một thằng ranh ta cũng không?”

Đám thiếu niên kia sợ hãi lửa giận của gã, lập tức đi bắt người.

Ở bên ngoài trấn Văn Lang, tại một quảng trường rộng lớn, nơi từng là Trần phủ sâm nghiêm, hiện đang xây dựng một trận pháp truyền tống lớn. Đây là bệ đáp để bên sử dụng truyền tống đáp xuống an toàn, giữ trật tự trị an.

Những ai có thể sử dụng nó thì chính là các tông môn lớn ở bốn vực kia rồi, chưa đầy hai tuần nữa truyền thừa sẽ mở ra, đến lúc đó nơi này còn đông người hơn nữa.

Dường như yêu thú bìa rừng Hoan Châu cũng vì cảm nhận được khí thịnh của linh sư mà không dám đến gần trấn Văn Lang nữa khiến cho thợ săn trong trấn lâm vào cảnh không có việc làm, muốn săn thì phải vào sâu trong rừng mà ai cũng hiểu rừng Hoan Châu nguy hiểm ra sao.

Bọn họ, một bên thì tạm nghỉ ngơi còn một bên thì phải tạm thời đi theo đoàn qua các làng khác để tiếp tục kế sinh nhai. Cũng vì thế mà bệnh nhân lui tới y quán Từ Tâm hai tuần nay cũng ít đi.

Đã lâu lắm rồi Phạm Ngọc Châu ( lúc này mình đổi thành phạm phu nhân cho thuận tai) mới được dịp rảnh rỗi lâu như thế.

Bà nhìn y quán mới xây lại của mình, nhìn những phòng bệnh trống vắng kia, bất giác thở dài. Tuy có được nhà mới nhưng dường như nó lại thiếu đi cái gì đó, bà cảm giác nó thật trống vắng.

Phạm phu nhân không có ký ức về cái đêm đó, chỉ nghe người khác kể lại rồi tưởng tượng ra cảnh các bệnh nhân bị lang triều nuốt chửng.

Phạm phu nhân nhìn mặt trời dần khuất dạng sau chân trời, bèn quay sang nữ hài Kim Bảo, nói: “Trời không còn sớm nữa, con đi gọi đám nhóc ấy về đi.”

Hiện nay đi dưới trời tối rất nguy hiểm vì có rất nhiều linh sư tới nơi này để tham gia truyền thừa, long xà hỗn tạp.

Bên cạnh đó, xung quanh y quán Từ Tâm vẫn là mảng hoang tàn vì những người sống ở đó đã tán thân trong lang triều, buổi tối nơi này rất hiu quanh, rất dễ xảy ra những hành động không tốt, tốt nhất là buổi tối ở trong nhà thì hơn.

Kim Bảo ngoan ngoãn gật đầu, chạy ra ngoài gọi lũ trẻ về.

“Ha ha, đố huynh bắt được ta...” Đám trẻ vui đùa bên ngoài quên đi giờ giấc. Đột nhiên một nam hài chạy không để ý, đụng phải bắp chân to lớn của ai đó.

Ánh mặt trời đã lặn, ánh sáng cuối cùng hé lộ ra gương mặt dữ tợn của gã tráng hán Vương Kiệt.


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat