Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 11


Trước Tiếp
Trước Tiếp

“Còn những con cờ trắng đen này, có thể là ngày đêm, có thể là hai mặt thái cực của đời người, tà hoặc chính. Thật sự thiên biến vạn hóa, kẻ tạo ra được thứ này học nghệ cực kỳ tinh, không, có thể hắn đã nắm rõ quy tắc của trời đất, siêu việt thế nhân rồi.”

Thanh Liên nhìn Trần Lĩnh đang trưng ra vẻ mặt vui sướng kính nể vô cùng, đó là sự thật tâm cảm khái với trí tuệ, không hiểu sao cô bé rất có tâm trạng muốn làm gì đó. Như cảm nhận được phần tâm tính này, Trần Lĩnh đưa cho Thanh Liên cái hộp chứa quân cờ đen, còn mình lấy quân trắng, ông vui vẻ nói: “Được rồi, ta sẽ chỉ cho con vì sao lại nói thứ này là đồ tốt nhất thiên hạ để luyện tinh thần.”

Thanh Liên cũng hiểu đại khái cách chơi, cô bé liền hạ quân cờ đen vào trung tâm. Muốn thắng bàn cờ này, phải ăn được nhiều đất nhất có thể. Nghĩ nghĩ cũng khá đơn giản, khuôn mặt Thanh Liên chẳng có chút lo âu nào cả, Trần Lĩnh cũng cười cô bé, biểu hiện này rất bình thường.

Trần Lĩnh đi nước nào, Thanh Liên liền phong bế, đặt quân cờ đen của mình xung quanh, cô bé liên tục ăn được đất của ông. Càng ăn nhiều cô bé càng phấn khởi, hạ cờ cũng càng nhanh, Trần Lĩnh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn biểu hiện của Thanh Liên.

Thanh Liên đi cờ hầu như không hề nghĩ ngợi, ánh mắt chỉ vây quẩn những nơi Trần Lĩnh hạ cờ mà chiếm đất. Hai khắc đã trôi qua, cô bé lại lần nữa bốc một quân cờ lên, hạ quân cờ đen của mình xuống thì biến cố xảy ra, Thanh Liên không sao hạ xuống được.

Cô bé nhìn bàn cờ của mình, cảm giác có chút gì đó không ổn, hình như, mình thua rồi. Thanh Liên tròn xoe đôi mắt nhìn Trần Lĩnh đang nhìn mình, vừa vuốt râu vừa cười.

“Nhận ra rồi sao?” Trần Lĩnh nhìn khuôn mặt đang từ thế thắng trên đỉnh bỗng rơi xuống thất bại nhanh chóng của cô bé thì không nhịn được cười.

“Con quá vội vàng chiếm những tiện ích nhỏ mà bị đại cục trước mắt che mắt rồi. Thôi, ăn cơm đi.” Trần Lĩnh cầm chén của mình lên ăn.

Thanh Liên hơi không phục, cô bé vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào bàn cờ, suy nghĩ đến những nước cao xa. Động đũa đưa cơm vào miệng nhanh hơn, sau đó thì hướng về Trần Lĩnh, đợi ông ăn xong phần mình.

Lúc Trần Lĩnh đặt chén cơm xuống rồi, Thanh Liên mới đánh bạo nói: “Thúc thúc, có thể... Đấu lại không?”

“Ồ, được chứ.” Thanh Liên muốn chơi bao nhiêu, Trần Lĩnh sẽ phụng bời bấy nhiêu.

Lần này vẫn là quân đen, thế nhưng Thanh Liên suy nghĩ nhiều hơn một chút khi hạ cờ. Cô bé vừa mưu tính một chỗ đất rộng, vừa phòng bị Trần Lĩnh, mặc dù có thể cảm nhận gì đó thế nhưng Thanh Liên vẫn không thể nhìn được ý đồ của Trần Lĩnh. Ván này khá hơn ván đầu tiên, tận ba khắc Thanh Liên mới nhận thua.

“Ha ha, Vô Ưu à, lần này con vừa muốn thủ vừa muốn công, suy nghĩ rất chu toàn, lần nào cũng quanh quẩn ở những điểm mấu chốt nhưng lại chưa từng đi vào đó, có biết tại sao không?” Trần Lĩnh cười hỏi, Thanh Liên suy nghĩ mãi không ra thì lắc đầu, ông lại giải thích:

“Tinh thần phân tán, phân tán quá rộng, quá nhiều mà không có sự hội tụ, không nhìn thấy một điểm mấu chốt, suy nghĩ cũng vì thế phân tán nhiều hướng khiến con không thể nhìn chính xác bàn cờ.”

“Vì thế, muốn hạ ta phải luyện tinh thần khiến nó hội tụ tại tâm điểm, suy nghĩ sẽ đạt tới mấu chốt, nhìn được trung tâm. Lúc này tốt nhất là con nên luyện kiếm đi.”

Mặc dù vẫn còn muốn đánh tiếp nhưng Thanh Liên hiểu mình vẫn sẽ thua mà thôi, đúng như Trần Lĩnh nói, cô bé chỉ dự cảm xung quanh mấu chốt mà không có khả năng đi vào đó. Muốn thắng, phải có cơ sở trước tiên đã.

Trần Lĩnh nhìn Thanh Liên trầm mặt bên ngoài luyện kiếm rồi lại nhìn bàn cờ, ông cảm khái: “Tư duy ý thức của nhóc này thật sự đáng sợ.” Chỉ qua ván đầu tiên mà ván thứ hai đã có sự thay đổi hoàn toàn khác, chiến thuật cũng đổi, cách tính nước đi cũng đổi ngay lập tức, khác xa ván đầu tiên.

Tư duy con người có hai hướng, một tư duy theo ý thức chính là để tâm mình suy nghĩ, là dạng tư duy theo cảm tính nhưng có nền móng cơ sở. Hai chính là tư duy theo kiến thức, hướng này phải có thật nhiều kiến thức mới có thể tư duy hoàn mĩ. Tư duy kiến thức nói trắng ra thì là trí tuệ, còn tư duy ý thức, chính là ngộ, là thứ biến những điều tưởng chừng vô nghĩa thành một tập hợp hệ thống lí luận có nghĩa, là thứ quan trọng bậc nhất đối với luyện trận sư.

“Ta không nhìn lầm, nhóc này thật sự có thiên bẩm của luyện trận sư.” Trần Lĩnh nhìn bàn cờ mà Thanh Liên đi lại cảm khái: “Quả thật là thứ huyền diệu nhất trên đời, vượt xa mọi loại trận pháp mà ta biết, có thể nhìn rõ tâm tính của một người." Chỉ mới vừa tập trung đánh qua hai ván thôi mà tinh thần lực dao động quanh Thanh Liên đã rõ ràng hơn rồi, thứ này đúng là vô đối trong việc rèn luyện tinh thần lực mà.

“Tuổi trẻ thì nên hiếu thắng, nhiệt huyết như thế, không nên quá trầm lặng trong chính thế giới của mình. Có điều quá mức cơ trí kìm hãm phần nhiệt tình này, không biết là phúc hay họa của con bé nữa.”

Thanh Liên vừa luyện kiếm vừa không ngừng nghĩ về ván cờ vừa rồi, cô bé phát hiện hình như mình có phần thích chơi cờ rồi, tâm trí cứ không ngừng mường tượng các nước cờ.

Bỗng nhiên cô bé sực tỉnh, tập trung vào thanh kiếm trong tay, không nên để tinh thần phân tán quá nhiều, lúc này chỉ nên tập trung vào thứ trước mắt, sớm luyện thành kiếm ý, hội tụ suy nghĩ của bản thân tại một điểm, như thế mới có cơ sở thắng thúc thúc.

Thanh Liên không ý thức được rằng, đây là lần đầu tiên bản thân có ham muốn mãnh liệt với chiến thắng đến thế, dường như cảm giác này bị năm tháng ghẻ lạnh làm ngủ quên lúc nào không hay, cho tới hôm nay thì bộc phát ra.


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat