Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 127
“Đại Trà...”
Từng giọng nói vang bên tai, như thể bọn họ vẫn còn sống, đang ở trước mặt trách móc hắn, trách móc sự vô dụng, tâm tính yếu kém của hắn.
Hắn... thật bất tài mà.
Giờ phút này, Đại Trà thật khát vọng có được sức mạnh có thể nghịch chuyển càn khôn, sức mạnh có thể giúp hắn trả huyết hải thâm thù.
Đại Trà gục đầu xuống, hai tay liên tục gạt đi dòng lệ nóng.
Vù... ù... ù...
Bỗng nhiên từng hạt tro nhỏ li ti chuyển động dưới chân Đại Trà. Chúng tạo thành biển tro, vây vòng trước mặt hắn.
“Cái gì thế này?” Đại Trà chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đám tro kết dính với nhau, từ từ tạo thành quả cầu đen. Từ quả cầu, những cạnh sắc nhọn vươn dài ra.
“Trông như... Một bông hoa...”
Bông hoa đen càng lúc càng to ra, tử khí tỏa ra xung quanh khiến Đại Trà có một cảm giác ớn lạnh, như thể đứng trước mặt hắn là linh hồn của năm mươi người Vũ gia vậy.
Bông hoa bất ngờ xông tới chỗ hắn.
“A...”
Bông hoa bám lên mặt hắn, từng cánh hoa đâm vào da thịt, kết nối toàn bộ kinh mạch, Đại Trà vùng vẫy muốn gỡ nó ra nhưng càng gỡ nó càng dung hợp nhanh hơn.
Ánh mắt Đại Trà mở to, không hề có tiêu cự, giống như thể là một xác sống. Bông hoa đen bắt đầu dung hợp vào bên trong cơ thể. Hỏa linh căn trong người hắn uốn éo, từ một mẩu nhỏ ban đầu đâm chồi cao hơn, to hơn.
Từng đường gân xanh đỏ hằn lên trên tay, cả cơ thể hắn được cường hóa. Tu vi được gia trì, tăng với tốc độ chóng mặt.
Linh Đồ cửu tinh... linh Sĩ... linh Sĩ nhất tinh... Càng tới gần linh Sĩ nhị tinh, tốc độ thăng tiến càng chậm dần.
Một dòng linh lực trong cơ thể bạo phát mãnh liệt, đưa hắn vượt qua ngưỡng cửa đột phá, trở thành linh Sĩ nhị tinh, dư lực mạnh mẽ đẩy ngã hắn xuống đất.
Nửa canh giờ trôi qua, ánh mắt Đại Trà dần có tiêu cự, ý thức chuyển động, hắn từ từ ngồi dậy. Thần trí còn mơ hồ nhìn xung quanh.
“Ọe... Đại Trà ói ra một ngụm nước đen xuống sàn.”
Bỗng hắn cảm nhận sự thay đổi của bản thân rất rõ ràng, Đại Trà nhìn vào hai tay mình rồi nhìn vào đan điền, dòng linh khí lưu chuyển trong đó... không sai được.
“Linh Sĩ!” Linh khí trong người hắn, chất lượng đều vượt xa trước đó, hắn đã trở thành linh Sĩ rồi. Bây giờ hắn cảm thấy rất sảng khoái, cơ thể chưa từng thấy linh hoạt như thế này.
Mỗi nhịp đập, kinh mạch, xương cốt như hoàn toàn dung hòa với ý nghĩ, giờ phút này Đại Trà mới cảm thấy mình mới chân chính làm chủ hành động, làm chủ cơ thể của mình.
Đại Trà chỉ mới động ý nghĩ thôi, bàn tay quơ ra một cái đập nát một bức tường trước mặt.
“Lực đạo thật khủng khiếp.”
Bỗng đan điền Đại Trà xuất hiện một bông sen đen, bảy cánh nở rộ. Ngay sau đó, trong đầu Đại Trà hiện ra hàng chữ, là các chú ngữ tạo thành công pháp nào đó.
“Cửu U Liên Quyết – Thất Diệp Ma Tâm!”
“Là Thiên giai công pháp.” Cú vung tay vừa rồi rất bình thường nhưng nó lại cộng hưởng với 300 huyệt đạo trong cơ thể, bạo phát linh lực cực mạnh đánh nát cả bức tường dày như thế. Nhân giai cộng hưởng tối đa là 120, Địa giai là 240, trên Địa giai chính là Thiên giai.
Không chỉ thế, linh căn tu hành của hắn cũng đã thay đổi rồi, là linh căn hắn chưa từng thấy, rất có thể chính là thiên phẩm linh căn.
“Đại bá, thúc thúc, mọi người, hãy chờ ta, ta sẽ trở nên cường đại, báo thù cho mọi người.” Ánh mắt Đại Trà hiện lên sự tự tin tuyệt đối, từng đợt rung động nhân tâm.
Có được công pháp này, Đại Trà có thể cảm giác được nhân sinh của bản thân từ nay đã thay đổi, sẽ không còn là một linh sư tầm thường giữa muôn vàn linh sữ nữa.
“Ha ha ha...” Đại Trà ngửa mặt cười lớn, từ nay hắn không còn là củi mục nữa. Hắn chính là Vũ Đại Trà, từ nay bước trên con đường của cường giả.
“Thật sảng khoái.” Đại Trà liên tục xuất kích, đánh nát các bức tường xung quanh. Quăng hết cừu hận đi, giờ phút này hắn chỉ đơn thuần tận hưởng sức mạnh này.
Vù... ù... ù...
Ách xì! Gió đêm se lạnh thổi qua người Chí Nam làm hắn nhảy mũi một cái. Hắn ước chừng Đại Trà đã ở trong đó hai canh giờ rồi.
Chí Nam nghe thấy tiếng đổ nát bên trong. Nhớ lại tình cảnh bản thân lúc đó, hắn thật cảm thông với Đại Trà.
“Huynh đệ à, cứ phát tiết hết đi, có như vậy ngươi mới có thể bước tiếp được.”
Phan gia phủ đệ.
“Nhị Lang, ngươi nói đây thật sự là công pháp của Hoàng sao?” Phan gia chủ Phan Long Thành, một lão nhân đã hơn một trăm bảy mươi mùa xuân, vừa cầm một tờ giấy lên nhìn vừa nói.
Trước mặt ông ta là Phan Chí Bình, phụ thân của Vương Hậu, gia gia của Mộc Anh Kiệt và Mộc Kỳ.
“Vâng phụ thân, người nhìn xem...” Phan Chí Bình bạo phát linh lực, để lộ ra từng huyệt đạo bên trong.
“250 huyệt đạo, thật sự là công pháp thiên giai.” Lão gia tử kinh ngạc: “Chỉ là bản tàn khuyết thôi mà khai mở những 250 huyệt sao?” Nếu nó là công pháp hoàn mĩ, tiềm lực phải kinh khủng bậc nào.
“Đáng tiếc nó là công pháp thổ hệ, không thích hợp cho Kiệt nhi và Kỳ nhi tu hành.” Phan Chí Bình tiếc hận nói. Hắn vừa liếc nhìn phụ thân mình, quan sát từng biểu cảm, nhận thấy lão gia tử đã dao động rồi.
“Hừm, dùng công pháp của Hoàng để trao đổi, kẻ kia không đơn thuần là muốn lấy mạng của Vô Ưu công chúa, đúng chứ?” Tuy lão lưu luyến công pháp của Hoàng nhưng lão không ngu, có thể lấy ra công pháp của Hoàng làm vật đặt cược, không thể nào đơn giản thế được.
“Vâng, việc hệ trọng này hài nhi không dám đơn phương quyết định, phải xin ý kiến của người.” Phan Chí Bình đáp lời.
“Kẻ đó là ai, trong đời ta làm giao dịch với rất nhiều người, xấu có tốt có, già có trẻ có nhưng tuyệt nhiên sẽ không giao dịch với kẻ mà đến cả khuôn mặt cũng chẳng thấy đâu?” Lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột.
“Người đó đã đợi sẵn ở trước thư phòng, nếu người thấy bất tiện, hài nhi sẽ dẫn hắn vào đây.” Phan Chí Bình rũ mắt nói. Đúng như hắn dự đoán, dù cho có lấy ra công pháp của Hoàng để dẫn dụ lão gia tử có thể sẽ dao động nhưng tuyệt nhiên sẽ không hồ đồ quyết định.
“Cho hắn vào đi.” Phan lão gia tử hạ lệnh. Tròng mắt ông ta đảo đảo, xoay chuyển tâm tư.
Không rõ là do kinh nghiệm trăm năm lịch luyện hay gì mà lão lại ngửi thấy mùi âm mưu từ chuyện này.
Cạch! Tiếng cửa mở ra, một bóng người bên ngoài chầm chậm đi vào theo Phan Chí Bình.
Từng giọng nói vang bên tai, như thể bọn họ vẫn còn sống, đang ở trước mặt trách móc hắn, trách móc sự vô dụng, tâm tính yếu kém của hắn.
Hắn... thật bất tài mà.
Giờ phút này, Đại Trà thật khát vọng có được sức mạnh có thể nghịch chuyển càn khôn, sức mạnh có thể giúp hắn trả huyết hải thâm thù.
Đại Trà gục đầu xuống, hai tay liên tục gạt đi dòng lệ nóng.
Vù... ù... ù...
Bỗng nhiên từng hạt tro nhỏ li ti chuyển động dưới chân Đại Trà. Chúng tạo thành biển tro, vây vòng trước mặt hắn.
“Cái gì thế này?” Đại Trà chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đám tro kết dính với nhau, từ từ tạo thành quả cầu đen. Từ quả cầu, những cạnh sắc nhọn vươn dài ra.
“Trông như... Một bông hoa...”
Bông hoa đen càng lúc càng to ra, tử khí tỏa ra xung quanh khiến Đại Trà có một cảm giác ớn lạnh, như thể đứng trước mặt hắn là linh hồn của năm mươi người Vũ gia vậy.
Bông hoa bất ngờ xông tới chỗ hắn.
“A...”
Bông hoa bám lên mặt hắn, từng cánh hoa đâm vào da thịt, kết nối toàn bộ kinh mạch, Đại Trà vùng vẫy muốn gỡ nó ra nhưng càng gỡ nó càng dung hợp nhanh hơn.
Ánh mắt Đại Trà mở to, không hề có tiêu cự, giống như thể là một xác sống. Bông hoa đen bắt đầu dung hợp vào bên trong cơ thể. Hỏa linh căn trong người hắn uốn éo, từ một mẩu nhỏ ban đầu đâm chồi cao hơn, to hơn.
Từng đường gân xanh đỏ hằn lên trên tay, cả cơ thể hắn được cường hóa. Tu vi được gia trì, tăng với tốc độ chóng mặt.
Linh Đồ cửu tinh... linh Sĩ... linh Sĩ nhất tinh... Càng tới gần linh Sĩ nhị tinh, tốc độ thăng tiến càng chậm dần.
Một dòng linh lực trong cơ thể bạo phát mãnh liệt, đưa hắn vượt qua ngưỡng cửa đột phá, trở thành linh Sĩ nhị tinh, dư lực mạnh mẽ đẩy ngã hắn xuống đất.
Nửa canh giờ trôi qua, ánh mắt Đại Trà dần có tiêu cự, ý thức chuyển động, hắn từ từ ngồi dậy. Thần trí còn mơ hồ nhìn xung quanh.
“Ọe... Đại Trà ói ra một ngụm nước đen xuống sàn.”
Bỗng hắn cảm nhận sự thay đổi của bản thân rất rõ ràng, Đại Trà nhìn vào hai tay mình rồi nhìn vào đan điền, dòng linh khí lưu chuyển trong đó... không sai được.
“Linh Sĩ!” Linh khí trong người hắn, chất lượng đều vượt xa trước đó, hắn đã trở thành linh Sĩ rồi. Bây giờ hắn cảm thấy rất sảng khoái, cơ thể chưa từng thấy linh hoạt như thế này.
Mỗi nhịp đập, kinh mạch, xương cốt như hoàn toàn dung hòa với ý nghĩ, giờ phút này Đại Trà mới cảm thấy mình mới chân chính làm chủ hành động, làm chủ cơ thể của mình.
Đại Trà chỉ mới động ý nghĩ thôi, bàn tay quơ ra một cái đập nát một bức tường trước mặt.
“Lực đạo thật khủng khiếp.”
Bỗng đan điền Đại Trà xuất hiện một bông sen đen, bảy cánh nở rộ. Ngay sau đó, trong đầu Đại Trà hiện ra hàng chữ, là các chú ngữ tạo thành công pháp nào đó.
“Cửu U Liên Quyết – Thất Diệp Ma Tâm!”
“Là Thiên giai công pháp.” Cú vung tay vừa rồi rất bình thường nhưng nó lại cộng hưởng với 300 huyệt đạo trong cơ thể, bạo phát linh lực cực mạnh đánh nát cả bức tường dày như thế. Nhân giai cộng hưởng tối đa là 120, Địa giai là 240, trên Địa giai chính là Thiên giai.
Không chỉ thế, linh căn tu hành của hắn cũng đã thay đổi rồi, là linh căn hắn chưa từng thấy, rất có thể chính là thiên phẩm linh căn.
“Đại bá, thúc thúc, mọi người, hãy chờ ta, ta sẽ trở nên cường đại, báo thù cho mọi người.” Ánh mắt Đại Trà hiện lên sự tự tin tuyệt đối, từng đợt rung động nhân tâm.
Có được công pháp này, Đại Trà có thể cảm giác được nhân sinh của bản thân từ nay đã thay đổi, sẽ không còn là một linh sư tầm thường giữa muôn vàn linh sữ nữa.
“Ha ha ha...” Đại Trà ngửa mặt cười lớn, từ nay hắn không còn là củi mục nữa. Hắn chính là Vũ Đại Trà, từ nay bước trên con đường của cường giả.
“Thật sảng khoái.” Đại Trà liên tục xuất kích, đánh nát các bức tường xung quanh. Quăng hết cừu hận đi, giờ phút này hắn chỉ đơn thuần tận hưởng sức mạnh này.
Vù... ù... ù...
Ách xì! Gió đêm se lạnh thổi qua người Chí Nam làm hắn nhảy mũi một cái. Hắn ước chừng Đại Trà đã ở trong đó hai canh giờ rồi.
Chí Nam nghe thấy tiếng đổ nát bên trong. Nhớ lại tình cảnh bản thân lúc đó, hắn thật cảm thông với Đại Trà.
“Huynh đệ à, cứ phát tiết hết đi, có như vậy ngươi mới có thể bước tiếp được.”
Phan gia phủ đệ.
“Nhị Lang, ngươi nói đây thật sự là công pháp của Hoàng sao?” Phan gia chủ Phan Long Thành, một lão nhân đã hơn một trăm bảy mươi mùa xuân, vừa cầm một tờ giấy lên nhìn vừa nói.
Trước mặt ông ta là Phan Chí Bình, phụ thân của Vương Hậu, gia gia của Mộc Anh Kiệt và Mộc Kỳ.
“Vâng phụ thân, người nhìn xem...” Phan Chí Bình bạo phát linh lực, để lộ ra từng huyệt đạo bên trong.
“250 huyệt đạo, thật sự là công pháp thiên giai.” Lão gia tử kinh ngạc: “Chỉ là bản tàn khuyết thôi mà khai mở những 250 huyệt sao?” Nếu nó là công pháp hoàn mĩ, tiềm lực phải kinh khủng bậc nào.
“Đáng tiếc nó là công pháp thổ hệ, không thích hợp cho Kiệt nhi và Kỳ nhi tu hành.” Phan Chí Bình tiếc hận nói. Hắn vừa liếc nhìn phụ thân mình, quan sát từng biểu cảm, nhận thấy lão gia tử đã dao động rồi.
“Hừm, dùng công pháp của Hoàng để trao đổi, kẻ kia không đơn thuần là muốn lấy mạng của Vô Ưu công chúa, đúng chứ?” Tuy lão lưu luyến công pháp của Hoàng nhưng lão không ngu, có thể lấy ra công pháp của Hoàng làm vật đặt cược, không thể nào đơn giản thế được.
“Vâng, việc hệ trọng này hài nhi không dám đơn phương quyết định, phải xin ý kiến của người.” Phan Chí Bình đáp lời.
“Kẻ đó là ai, trong đời ta làm giao dịch với rất nhiều người, xấu có tốt có, già có trẻ có nhưng tuyệt nhiên sẽ không giao dịch với kẻ mà đến cả khuôn mặt cũng chẳng thấy đâu?” Lão gia tử nói chắc như đinh đóng cột.
“Người đó đã đợi sẵn ở trước thư phòng, nếu người thấy bất tiện, hài nhi sẽ dẫn hắn vào đây.” Phan Chí Bình rũ mắt nói. Đúng như hắn dự đoán, dù cho có lấy ra công pháp của Hoàng để dẫn dụ lão gia tử có thể sẽ dao động nhưng tuyệt nhiên sẽ không hồ đồ quyết định.
“Cho hắn vào đi.” Phan lão gia tử hạ lệnh. Tròng mắt ông ta đảo đảo, xoay chuyển tâm tư.
Không rõ là do kinh nghiệm trăm năm lịch luyện hay gì mà lão lại ngửi thấy mùi âm mưu từ chuyện này.
Cạch! Tiếng cửa mở ra, một bóng người bên ngoài chầm chậm đi vào theo Phan Chí Bình.
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv