Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 129
Từng tiếng búa thanh thoát trong tay Chí Nam như thần long uốn lượn, ẩn hiện mờ ảo như trích tiên mê hoặc ánh mắt của ba nữ tử, khiến họ bị hãm vào ý cảnh. Mỗi binh khí chỉ mất chưa đầy một nén nhang, rất nhanh đã xong trước ba đôi mắt thất thần, vẫn còn trầm mê trong cơn thí luyện vừa rồi.
“Chư vị tiểu thư, binh khí của ba vị đây.”
Ba nữ tử vừa hoàn hồn thì họ đã nhận được kiện binh khí của mình. Bộ cung tên, phi đao, thanh kiếm sắc bén... tất cả đều là hàng tứ phẩm.
“Là tứ phẩm...” Nữ tử không giấu nổi vẻ mặt vui sướng.
“Oa, thật sự là tứ phẩm nè, công tử, đa tạ ngài.”
Lúc bọn họ quay đầu sang, đã không còn thấy Chí Nam đâu cả.
“Người đâu rồi?”
“Vừa rồi là mơ sao” Nếu không phải trong tay còn nắm vũ khí tứ phẩm, e rằng họ cho rằng bản thân vừa gặp thần tiên.
“Phù, nguy hiểm quá...” Chí Nam trốn ở gần đó thở ra một hơi, vừa rồi hắn lợi dụng nơi ít người lui tới này mà trổ nghệ, cũng vì thế có thể thuận lợi chuồn êm.
Chí Nam tính toán để cái danh luyện khí sư tứ giai này lan rộng ra khắp nơi, bản thân nắm giữ cách thức luyện khí có tỉ lệ thành công cao, chắc chắn sẽ sớm đến tai đám người thu mua kia thôi. Việc bây giờ cần làm là chờ đợi con mồi sa lưới.
Tiền sắp tự động tới bên mình, cái cảm giác thoải mái này quả thật đã làm dịu đi sự bức bối sáng giờ của mình.
Tại Vô Ưu phủ...
“Phù, cuối cùng cũng xong.” Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm.
Đã sáu ngày trôi qua, nàng không hề bước chân ra khỏi phủ mà một mực ở đây tạo dựng công pháp nâng cao tinh thần lực. Tuy nhiên vẫn không có kết quả gì cả dù nàng đã thử kết hợp qua vô số chú ngữ.
Thanh Liên nhìn bốn bức tường xung quanh chịu áp lực của chú ngữ mà tàn tạ, nứt mẻ. Ngoài sân, từng vết nứt tựa như rễ cây in hằn trên nền gạch.
Chúng đều là những vết tích trong lúc nàng thử nghiệm những công pháp khác nhau.
Không phải là luyện trận sư, linh sư bình thường cũng có thể tự tạo dựng được công pháp tu hành cho bản thân thông qua cảm ngộ. Công pháp càng hoàn thiện, các chú ngữ xuất hiện càng rõ rệt.
Nhưng luyện trận sư thì khác, cách thức tạo ra công pháp hoàn toàn trái ngược. Cũng như Thanh Liên, nàng sử dụng kết hợp các chú ngữ với nhau.
Những thứ như thương kỹ, đao kỹ, bộ pháp, quyền cước đều được quy định bởi những chú ngữ đặc trưng mà thông qua lĩnh ngộ từ võ học, tu vi bản nguyên, chiến đấu sinh tử, lịch luyện nhân sinh... Khi kết hợp chúng với nhau sẽ tạo thành công pháp tu hành.
Sáu ngày này Thanh Liên liên tục chế tạo công pháp liên quan đến tinh thần lực, có cái thì giống những công pháp đã tồn tại, có cái thì gây ảnh hưởng thần trí, cái thì đứt gãy tu hành, cái thì thành phế nhân...
Đã tham khảo qua khá nhiều công pháp mà các đời luyện trận sư khác chế tác, phục dựng, chế tạo bao nhiêu công pháp trong sáu ngày này. Mỗi con đường ấy, đường nào cũng là ngõ cụt, là dẫn đến điều thế nhân tương truyền, công pháp tinh thần lực không hề tồn tại.
Nàng cũng lục lọi trong tri thức mà lão tiền bối Phạm Tu để lại, tất cả vẫn là con số không tròn trĩnh.
Có lẽ lời nói trước thời đại ngũ Vương khai quốc có vô số công pháp tinh thần chỉ là một lời truyền miệng, bịa đặt khiến luyện trận sư khổ tâm truy cầu mà thôi.
Thanh Liên nhìn bộ công pháp với hơn trăm chú ngữ được tổng hợp trước mắt mình, nàng dựa trên những lí luận thực tế để tổng hợp ra nó, các chú ngữ đều mắc nối với nhau không có khẽ hở, là một vòng tròn hoàn thiện. Thế nhưng lúc khởi động nó lại không có hiệu quả.
Kỳ quái, quá kỳ quái!
Thanh Liên đã đối chiếu với tất cả những công pháp mà nàng tìm thấy, bao gồm cả của Vạn Xuân Vương, Triệu Quang Phục, Bắc Bình Vương... Tất cả đều đạt chuẩn của một bộ công pháp hoàn chỉnh.
“Có lẽ người đó có thể lí giải điều này.” Chỉ một người ở Thăng Long lúc này có thể giải đáp thắc mắc cho Thanh Liên.
Sau thời đại ngũ Vương khai quốc, thời gian mười vạn năm trải dài đến hiện tại, để trở thành Vương là vô cùng khó khăn, chỉ còn một con đường là tiếp nhận linh lực của Vương đời trước.
Giữa thời đại mạt pháp này, đã xuất hiện một nhân vật thành Vương bằng chính thực lực bản thân, Chiến Vương Mộc Trung Nhân. So về độ hiểu biết đối với công pháp tu hành, có lẽ ở Đại Việt khó có ai thấu hiểu hơn ông được.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên trở thành dáng vẻ mập mạp thế nhân thường thấy.
Ở ngoài sân, đám chim bồ câu đã biến hóa thành cỗ kiệu trắng cùng bốn tùy tùng nhân loại, tất cả đều an vị chờ Thanh Liên.
Thanh Liên vừa bước ra khởi cửa thì ánh mắt trở nên đờ đẫn, cả người như muốn đổ rầm xuống.
“Nhắc mới nhớ, vì nghiên cứu mấy ngày liền, tinh thần và cơ thể quá độ rồi. Tinh thần lực phục hồi vô cùng chậm.” Thanh Liên kiểm tra tinh thần lực trong biển tinh thần, thấy nó đã gần cạn kiệt rồi. Cũng vì nàng liên tục nghiên cứu nên mới thành thế này.
“Ta nên đi nhanh rồi về nghỉ ngơi.” Thanh Liên ngồi vô kiệu, tựa lưng vào giường. Lưng vừa đặt xuống đôi mắt đã nặng trĩu, muốn mở cũng không được. Nàng đành chợp mắt một chút vậy.
Tuy chợp mắt nhưng vẫn không quên rải các chú ngữ ra xung quanh, chỉ cần có động tĩnh, Thanh Liên sẽ lập tức thoát khỏi trạng thái này.
“Ma nữ tới rồi.”
“Mọi người chạy đi...”
“Lại có gia tộc rơi đài sao?”
“...”
Cỗ kiệu xa hoa bắt mắt vừa xuất hiện trên đường lớn khiến ai nấy đều dâng lên hoảng hót, họ vội vàng đứng trành hai bên, sợ đụng phải ma nữ này.
“Ca ca, hôm nay sẽ có người bị chém đầu sao?” Cô bé Lý Tương trưng ra ánh mắt tò mò cùng khuôn mặt khả ái hỏi Lý Thân.
“Không phải chuyện của chúng ta.” Hắn kéo tay muội muội lại, dặn dò: “Ta đã viết mấy chữ ngày hôm nay lên giấy rồi, muội nhớ học đấy.”
Lý Tương tạm biệt ca ca cô bé như mọi ngày.
Sau khi bọn họ tiêu hết chỗ tinh thạch mà Thanh Liên tặng, Lý Thân không biết đi đâu để kiếm thêm tinh thạch mua thức ăn cả, vì khắp nơi bây giờ đều không còn thuê phàm nhân vào làm dù là những công việc lặt vặt như tiểu nhị phục vụ tửu lâu, làm sai vặt...
Hết cách, hắn đành trở lại với việc ăn trộm trước đây.
Vì từng học chữ, từng được dạy dỗ nên hắn đủ nhận thức để biết được hành vi của mình là sai trái, nhưng vì muội muội bé nhỏ của mình, hắn chấp nhận hai tay nhúng chàm, quyết không để tiểu muội muội phải khổ sở vì thiếu cái ăn.
Có nhiều lúc hắn nhớ lại lời mời của tỉ tỉ tóc trắng kia, đã từng suýt chút nữa xiêu lòng nhưng lí trí vẫn kéo lại. Hình ảnh phụ thân bị linh sư cưỡng ép lôi ra chiến trường trong ngày đêm giá rét, hình ảnh mẫu thân quỳ lạy đám linh sư, bỏ qua tôn nghiêm mà đem về thức ăn nóng hổi cho bọn họ...
Bất hạnh lại ập đến, mẫu thân bị bọn chúng ép đến tự vẫn, phụ thân trên chiến trường tử trận, chỉ còn giấy báo tử lạnh buốt được đám linh sư quăng trước mặt. Những hình ảnh năm đó vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng...
Hắn, rất ghét linh sư!
“Chư vị tiểu thư, binh khí của ba vị đây.”
Ba nữ tử vừa hoàn hồn thì họ đã nhận được kiện binh khí của mình. Bộ cung tên, phi đao, thanh kiếm sắc bén... tất cả đều là hàng tứ phẩm.
“Là tứ phẩm...” Nữ tử không giấu nổi vẻ mặt vui sướng.
“Oa, thật sự là tứ phẩm nè, công tử, đa tạ ngài.”
Lúc bọn họ quay đầu sang, đã không còn thấy Chí Nam đâu cả.
“Người đâu rồi?”
“Vừa rồi là mơ sao” Nếu không phải trong tay còn nắm vũ khí tứ phẩm, e rằng họ cho rằng bản thân vừa gặp thần tiên.
“Phù, nguy hiểm quá...” Chí Nam trốn ở gần đó thở ra một hơi, vừa rồi hắn lợi dụng nơi ít người lui tới này mà trổ nghệ, cũng vì thế có thể thuận lợi chuồn êm.
Chí Nam tính toán để cái danh luyện khí sư tứ giai này lan rộng ra khắp nơi, bản thân nắm giữ cách thức luyện khí có tỉ lệ thành công cao, chắc chắn sẽ sớm đến tai đám người thu mua kia thôi. Việc bây giờ cần làm là chờ đợi con mồi sa lưới.
Tiền sắp tự động tới bên mình, cái cảm giác thoải mái này quả thật đã làm dịu đi sự bức bối sáng giờ của mình.
Tại Vô Ưu phủ...
“Phù, cuối cùng cũng xong.” Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm.
Đã sáu ngày trôi qua, nàng không hề bước chân ra khỏi phủ mà một mực ở đây tạo dựng công pháp nâng cao tinh thần lực. Tuy nhiên vẫn không có kết quả gì cả dù nàng đã thử kết hợp qua vô số chú ngữ.
Thanh Liên nhìn bốn bức tường xung quanh chịu áp lực của chú ngữ mà tàn tạ, nứt mẻ. Ngoài sân, từng vết nứt tựa như rễ cây in hằn trên nền gạch.
Chúng đều là những vết tích trong lúc nàng thử nghiệm những công pháp khác nhau.
Không phải là luyện trận sư, linh sư bình thường cũng có thể tự tạo dựng được công pháp tu hành cho bản thân thông qua cảm ngộ. Công pháp càng hoàn thiện, các chú ngữ xuất hiện càng rõ rệt.
Nhưng luyện trận sư thì khác, cách thức tạo ra công pháp hoàn toàn trái ngược. Cũng như Thanh Liên, nàng sử dụng kết hợp các chú ngữ với nhau.
Những thứ như thương kỹ, đao kỹ, bộ pháp, quyền cước đều được quy định bởi những chú ngữ đặc trưng mà thông qua lĩnh ngộ từ võ học, tu vi bản nguyên, chiến đấu sinh tử, lịch luyện nhân sinh... Khi kết hợp chúng với nhau sẽ tạo thành công pháp tu hành.
Sáu ngày này Thanh Liên liên tục chế tạo công pháp liên quan đến tinh thần lực, có cái thì giống những công pháp đã tồn tại, có cái thì gây ảnh hưởng thần trí, cái thì đứt gãy tu hành, cái thì thành phế nhân...
Đã tham khảo qua khá nhiều công pháp mà các đời luyện trận sư khác chế tác, phục dựng, chế tạo bao nhiêu công pháp trong sáu ngày này. Mỗi con đường ấy, đường nào cũng là ngõ cụt, là dẫn đến điều thế nhân tương truyền, công pháp tinh thần lực không hề tồn tại.
Nàng cũng lục lọi trong tri thức mà lão tiền bối Phạm Tu để lại, tất cả vẫn là con số không tròn trĩnh.
Có lẽ lời nói trước thời đại ngũ Vương khai quốc có vô số công pháp tinh thần chỉ là một lời truyền miệng, bịa đặt khiến luyện trận sư khổ tâm truy cầu mà thôi.
Thanh Liên nhìn bộ công pháp với hơn trăm chú ngữ được tổng hợp trước mắt mình, nàng dựa trên những lí luận thực tế để tổng hợp ra nó, các chú ngữ đều mắc nối với nhau không có khẽ hở, là một vòng tròn hoàn thiện. Thế nhưng lúc khởi động nó lại không có hiệu quả.
Kỳ quái, quá kỳ quái!
Thanh Liên đã đối chiếu với tất cả những công pháp mà nàng tìm thấy, bao gồm cả của Vạn Xuân Vương, Triệu Quang Phục, Bắc Bình Vương... Tất cả đều đạt chuẩn của một bộ công pháp hoàn chỉnh.
“Có lẽ người đó có thể lí giải điều này.” Chỉ một người ở Thăng Long lúc này có thể giải đáp thắc mắc cho Thanh Liên.
Sau thời đại ngũ Vương khai quốc, thời gian mười vạn năm trải dài đến hiện tại, để trở thành Vương là vô cùng khó khăn, chỉ còn một con đường là tiếp nhận linh lực của Vương đời trước.
Giữa thời đại mạt pháp này, đã xuất hiện một nhân vật thành Vương bằng chính thực lực bản thân, Chiến Vương Mộc Trung Nhân. So về độ hiểu biết đối với công pháp tu hành, có lẽ ở Đại Việt khó có ai thấu hiểu hơn ông được.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, Thanh Liên trở thành dáng vẻ mập mạp thế nhân thường thấy.
Ở ngoài sân, đám chim bồ câu đã biến hóa thành cỗ kiệu trắng cùng bốn tùy tùng nhân loại, tất cả đều an vị chờ Thanh Liên.
Thanh Liên vừa bước ra khởi cửa thì ánh mắt trở nên đờ đẫn, cả người như muốn đổ rầm xuống.
“Nhắc mới nhớ, vì nghiên cứu mấy ngày liền, tinh thần và cơ thể quá độ rồi. Tinh thần lực phục hồi vô cùng chậm.” Thanh Liên kiểm tra tinh thần lực trong biển tinh thần, thấy nó đã gần cạn kiệt rồi. Cũng vì nàng liên tục nghiên cứu nên mới thành thế này.
“Ta nên đi nhanh rồi về nghỉ ngơi.” Thanh Liên ngồi vô kiệu, tựa lưng vào giường. Lưng vừa đặt xuống đôi mắt đã nặng trĩu, muốn mở cũng không được. Nàng đành chợp mắt một chút vậy.
Tuy chợp mắt nhưng vẫn không quên rải các chú ngữ ra xung quanh, chỉ cần có động tĩnh, Thanh Liên sẽ lập tức thoát khỏi trạng thái này.
“Ma nữ tới rồi.”
“Mọi người chạy đi...”
“Lại có gia tộc rơi đài sao?”
“...”
Cỗ kiệu xa hoa bắt mắt vừa xuất hiện trên đường lớn khiến ai nấy đều dâng lên hoảng hót, họ vội vàng đứng trành hai bên, sợ đụng phải ma nữ này.
“Ca ca, hôm nay sẽ có người bị chém đầu sao?” Cô bé Lý Tương trưng ra ánh mắt tò mò cùng khuôn mặt khả ái hỏi Lý Thân.
“Không phải chuyện của chúng ta.” Hắn kéo tay muội muội lại, dặn dò: “Ta đã viết mấy chữ ngày hôm nay lên giấy rồi, muội nhớ học đấy.”
Lý Tương tạm biệt ca ca cô bé như mọi ngày.
Sau khi bọn họ tiêu hết chỗ tinh thạch mà Thanh Liên tặng, Lý Thân không biết đi đâu để kiếm thêm tinh thạch mua thức ăn cả, vì khắp nơi bây giờ đều không còn thuê phàm nhân vào làm dù là những công việc lặt vặt như tiểu nhị phục vụ tửu lâu, làm sai vặt...
Hết cách, hắn đành trở lại với việc ăn trộm trước đây.
Vì từng học chữ, từng được dạy dỗ nên hắn đủ nhận thức để biết được hành vi của mình là sai trái, nhưng vì muội muội bé nhỏ của mình, hắn chấp nhận hai tay nhúng chàm, quyết không để tiểu muội muội phải khổ sở vì thiếu cái ăn.
Có nhiều lúc hắn nhớ lại lời mời của tỉ tỉ tóc trắng kia, đã từng suýt chút nữa xiêu lòng nhưng lí trí vẫn kéo lại. Hình ảnh phụ thân bị linh sư cưỡng ép lôi ra chiến trường trong ngày đêm giá rét, hình ảnh mẫu thân quỳ lạy đám linh sư, bỏ qua tôn nghiêm mà đem về thức ăn nóng hổi cho bọn họ...
Bất hạnh lại ập đến, mẫu thân bị bọn chúng ép đến tự vẫn, phụ thân trên chiến trường tử trận, chỉ còn giấy báo tử lạnh buốt được đám linh sư quăng trước mặt. Những hình ảnh năm đó vẫn luôn nhắc nhở bản thân rằng...
Hắn, rất ghét linh sư!
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv