Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 158


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Thanh Liên cười nhạt: “Huynh nghĩ rằng bản thân có thể làm gì?” Một sự tự tin tuyệt đối toát lên từ ánh mắt trầm tĩnh.

Nàng, mười ba tuổi đã thành tựu Tướng lĩnh, thân mang tuyệt học trận pháp của cả hai đại trí giả Trần Lĩnh và Phạm Tu. Nàng có đủ tự tin đối với thực lực bản thân.

Nhìn thấy sự tự tin đến tuyệt đối trong mắt Thanh Liên, lòng Chí Nam bỗng dâng lên cảm giác tranh đấu, muốn đánh đánh bại nàng. Mỗi người, khi gặp phải kẻ mạnh chỉ có hai trường hợp, một là chạy trốn, hai chính là thách thức giới hạn của bản thân.

Loại thứ nhất chính là kẻ hèn nhát, những người thứ hai dám đương đầu với thử thách chính là cường giả chân chính.

“Hi vọng điện hạ sẽ không hối hận.”

Thanh Liên tìm kiếm trên bàn một tập thư, trong đó là cả một giáo trình nàng đã viết sẵn cho Chí Nam.

“Huynh biết gì về luyện trận sư?”

“Không phải quá rõ rồi sao, là chế tạo trận pháp, một trận pháp có thể gây ảnh hưởng lớn tới kết quả của một cuộc chiến.”

Hắn nói không sai, nhưng lại khá chung chung.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một trận pháp nhỏ hình thành trong lòng bàn tay Thanh Liên: “Mỗi một sự vật tồn tại trong thiên địa đều được quy định bởi một chú ngữ đặc trưng. Đây là chân lí, là cấu trúc hiển nhiên của thiên địa.”

Lọn gió trong tay Thanh Liên chuyển hóa thành hỏa cầu, rồi thành nước, rồi tụ lại thành đất. Biến hóa vô vàn trước ánh mắt kinh ngạc của Chí Nam.

“Dù cho thiên địa có bị hủy diệt, cũng không thể thay đổi được chân lí ấy. Luyện trận sư luyện trận luyện chú ngữ, nói theo một cách khác là sử dụng hoặc bẻ gãy cấu trúc của thiên địa.”

Bỗng Chí Nam không thể cảm ứng được lôi nguyên tố trong người mình. Hệt như mấy ngày vừa qua, hắn đã lầm tưởng nàng mua phù lục từ bên ngoài.

“Vì sở hữu khả năng bẻ gãy, thao túng quy tắc thiên địa mà giao chiến giữa các linh sư cùng cảnh giới, luyện trận sư là vô địch.”

Từng câu từ, giọng nói trầm tĩnh rõ ràng rơi vào tai Chí Nam làm cho tim hắn đập thịch một nhịp. Lúc này Chí Nam mới cảm nhận rõ sự khủng bố của luyện trận sư chân chính.

Khác với gã luyện trận sư của Phan gia kia, hắn cảm giác công chúa ở một cảnh giới xa, rất xa. Khoản cách sâu như thế gần như nghiền nát mọi hi vọng báo thù.

Sao đây, hắn có nên hối hận vì vừa rồi bản thân không xuống tay không nhỉ?

“Hãy tập trung tinh thần của huynh lại.”

Chí Nam làm theo lời Thanh Liên.

“Dùng tinh thần của huynh điều động linh khí trong người, cô thành giấy để vẽ.”

Chí Nam nhíu mi, mãi mới làm được. Hắn nhìn dòng linh khí trước mặt mình, bên dưới là tinh thần lực nâng đỡ.

Nhìn tấm giấy này, Thanh Liên thật hoài niệm những ngày đầu tiên luyện trận của mình. Việc dùng linh lực phủ bên trên tinh thần để tránh chú ngữ bị dung hòa. Luyện tập vẽ trận như thế quen rồi, đã không cần linh lực để cố định chú ngữ nữa.

Thanh Liên vẽ một chú ngữ trước mặt Chí Nam. Là chú ngữ 'Hộ', chú ngữ đầu tiên nàng vẽ, nói: “Hãy vẽ chữ này lên đó.”

Chí Nam ngó xung quanh muốn tìm kiếm thứ gì đó.

“Huynh muốn tìm cái gì?”

“Bút để vẽ.”

Thanh Liên:...

Thật sao?

“Huynh chỉ cần tập trung tinh thần, cụ hiện nó lại một điểm thôi.”

“Vậy cũng được sao?” Hình như nàng chưa nói cho hắn biết cách này mà. Thôi vậy, cứ làm theo thử xem.

Chí Nam tập trung tinh thần, chẳng mấy chốc hắn có thể dễ dàng vẽ lên đó một nét. Chí Nam có hơi dừng lại thì chú ngữ chưa thành lập tức biến mất.

Thanh Liên giải thích: “Từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành chú ngữ, không thể dừng, nếu dừng, chú ngữ sẽ tan vỡ.”

Chí Nam tiếp tục vẽ, cái thì đứt khúc, cái thì gãy giữa chừng, cái thì sắp hoàn thành. Sau hai nén hương cuối cùng hắn cũng thành công vẽ được chữ 'Hộ'.

Quả thật đây đúng là việc tiêu tốn tinh thần mà. Hắn vừa phải cố định linh khí vừa phải phân ra để vẽ chú ngữ. Thậm chí nó còn chưa phải là một trận pháp.

Thanh Liên đưa cho Chí Nam cuộn ghi chép của chính nàng, đã lượt bỏ đi câu từ phức tạp, đơn giản hóa những lí thuyết của sư phụ. Nàng còn tinh lọc ra những chú ngữ tiện dụng nhất để hắn học trong ba tuần này, đây còn chưa tới một phần mười chú ngữ nàng học nữa.

“Đây là chú ngữ quan trọng nhất cấu thành trận pháp phòng hộ. Cũng giống như người có tên thì trận pháp nào cũng có một chú ngữ đại diện để gắn kết những chú ngữ khác thành những loại trận pháp phân biệt.”

“Một trận pháp bao gồm chú ngữ trung tâm, các giả chú ngữ và nguồn năng lượng.”

Vừa mở cuộn ghi chép ra, Chí Nam phải hoảng hồn thốt lên. Có hàng nghìn hàng vạn giả chủ ngữ cùng chú ngữ trung tâm, rồi còn tổ hợp những chú ngữ đó lại với nhau nữa.

Ôi mèn ơi! Bây giờ rút lui có kịp không nhỉ? Không biết tới khi bạc đầu có thể nhớ hết đống này không nữa.

Như đọc được suy nghĩ của Chí Nam, Thanh Liên nói: “Muốn rút lui, có thể, nếu như huynh có thể tự chặt một chân.” Nàng đã lược bỏ rất nhiều thứ phức tạp rồi đấy.

Chí Nam nuốt nước bọt. Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà. Biết vậy hắn thà để cho đám gia hỏa kia tính kế còn hơn.

Thanh Liên đá Chí Nam ra ngoài sân, nàng ở trong phòng giải quyết đống văn thư từ tiền tuyến.

Có đôi khi nàng liếc nhìn Chí Nam bên ngoài sân luyện vẽ chú ngữ trong tuyệt vọng, Thanh Liên hơi chạm nhẹ lên cánh môi mình. Khoảnh khắc đó, dường như phần nào đó trong tinh thần nàng vơi đi, khiến đầu óc nhẹ nhõm hẳn.

“Có lẽ do ta tưởng tượng rồi.”

Chí Nam loay hoay gần một canh giờ, cuối cùng cũng vẽ ra chú ngữ 'Hộ' kia.

“Phù, cuối cùng cũng làm được.” Chí Nam cảm giác có chút thành tựu. Quả thật vẽ một chữ này thôi đã tiêu tốn tinh thần nhiều như thế, không biết lúc kết thành trận sẽ còn hao hụt mức nào nữa.

Chí Nam hơi ngẩn ngơ liếc về phía Thanh Liên, bất giác sờ môi mình. Khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận một cỗ lực lượng mạnh mẽ rót vào người.

Nhìn trận pháp nhàn nhạt trong tay mình, Chí Nam lẩm bẩm: “Công chúa, ngài sẽ phải hối hận.” Hối hận khi để hắn sở hữu năng lực này.

Khúc mắc với cái chết của mẫu thân còn đó, những dung túng, trợ giúp của nàng hắn vĩnh viễn sẽ không để vào tâm.



Đêm tối bao phủ Thăng Long, những ngôi sao ẩn hiện huyền ảo...

Vương cung, đã năm năm rồi nơi đây mới náo nhiệt trở lại. Thời điểm này, vương thất thường dành ra để tổ chức dạ hội xuất sư dành cho đệ tử Quang Huy tông. Sau một tháng cân nhắc chuẩn bị, Vương Hậu Phan Hoa Lệ liền tổ chức buổi hội này vừa mừng đệ tử xuất sư vừa để mừng những đệ tử trở về từ truyền thừa quân Vương.

Các thế gia tham dự mang theo công tử, tiểu thư dự tiệc. Họ diện lên người những bộ xiêm y lộng lẫy, cao quý nhất của mình. Bởi ai cũng hiểu ẩn sâu buổi tiệc này là nơi các đôi uyên ương giao hẹn, cũng để tuyển chọn quý nữ cho vương tử Mộc Anh Kiệt.

Các nữ đệ tử Quang Huy tông tiếp xúc thế tục trở lại đều nhận thức được tầm quan trọng của quan hệ với vương thất, ai nấy đều muốn mình trở thành bông hoa kiều diễm nhất để lọt vào mắt hắn.

Các công tử thì xuất hiện những nét chín chắn từ khi rời Quang Huy tông, thu hút ánh nhìn của các nữ tử.

Nhìn chung, rũ bỏ đi thân phận đệ tử Quang Huy tông, sau lưng bọn họ là tông tộc của mình, họ ít nhiều đều cố gắng ở nơi này tạo dựng mối quan hệ, mở rộng sức mạnh của gia tộc, cũng là sức mạnh, bệ phóng đối với tương lai của bản thân sau này.

Cung nhân bận rộn chạy vạy khắp nơi, đã năm năm rồi mới náo nhiệt trở lại, không tránh khỏi một phen mỏi mệt.

“Gia gia, con không rõ, cuộc nổi dậy đã cận kề, tại sao nương nương lại có tâm tư tổ chức dạ hội?” Tại chỗ ngồi của khách nhân, Mộc Nam thắc mắc hỏi lão gia tử Đàm Tinh Xảo.

Lão vừa định nhấp một hớp trà, nghe hắn thắc mắc thì nói: “Theo lí mà nói đây là dạ hội xuất sư tổ chức hằng năm, nhưng năm năm nay đã không làm. Ở vào thời điểm này tổ chức đúng là làm cho ta cũng không phỏng đoán được tâm tư của lão già Phan Long Thành kia.”

“Dù sao đây cũng là lời mời của Vương hậu, theo lễ nghi không thể không đi.” Lão biết đây chỉ là cái cớ, còn động cơ thì phải xem phía sau đã.

Lão nhìn về hướng Dương gia chủ Dương Minh Hão bước vào, hớp một ngụm trà híp mắt: “Hoặc là... Đánh với đối thủ là một tòa thành sừng sững, muốn hạ thành, phải cần một con sóng lớn.”

Mộc Nam nhìn thấy thân ảnh yêu kiều, phong nhã hào hoa trong mộng của mình xuất hiện thì hai mắt cứ ngơ ra.

Đàm Tinh Xảo nói một tiếng: “Tuổi trẻ khí thịnh, không tránh khỏi một hồi nhân duyên. Đi đi, gia gia ngươi phải đến chỗ lão Trương gia một lúc.”

“Vâng gia gia.” Nét mặt Mộc Nam hiện lên vui sướng, tim hắn đập thình thịch, từ từ tiến lại gần Phan Minh Nguyệt cùng đám nữ tử.


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat