Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 165


Trước Tiếp
Trước Tiếp



Tại biên giới phía bắc của Đại Việt, phòng tuyến Cổ Loa ẩn hiện trong bão tuyết.

Vù... ù... ù... Bão tuyết tan đi, thấy rõ xác binh sĩ chôn vùi trong tuyết trắng, có những vết tích của một trận giao tranh lớn.

Trong một căn chồi phủ đầy tuyết, một nữ nhân đang ngồi gặm đùi gà. Là Thực Vương Triệu Thanh Bích, quân Vương trấn thủ phòng tuyến Cổ Loa.

“Tình báo của tiểu tử Trịnh Tráng thật chính xác, có thể tiên liệu được Tấn quốc có động thái muốn xuất binh từ tháng trước, để cho chúng ta có thời gian dàn trận ứng phó.”

“Vương, trận này Tấn quốc xuất ra những hai mươi đầu Tướng lĩnh.” Lão già bên cạnh bẩm báo: “Nếu tình báo là đúng thì Tấn quốc vẫn còn tám mươi Tướng lĩnh, một con số rất lớn.”

“Ta biết rồi, chỉ là...” Triệu Thanh Bích trầm ngâm: “Đánh với chúng ta năm năm, hẳn bọn họ phải biết thực lực Tướng lĩnh chúng ta, không lí gì lại hi sinh đám Tướng lĩnh kia vô ích.”

Một lão bà lên tiếng: “Tuy chỉ là Tướng lĩnh nhất tinh, nhị tinh nhưng dù sao cũng là binh sĩ tinh anh, phải chăng vẫn còn ẩn tình nào đó?”

“Vương, lão thần đã tra xét toàn bộ biên giới một lượt, không có dấu hiệu xâm nhập, thật sự không rõ Tấn quốc muốn làm gì.”

“Khụ... Khụ...” Bỗng Triệu Thanh Bích lấy tay che miệng, ho sặc sụa.

“Vương.” Lão nhân cùng lão bà lo lắng hỏi.

Vương của bọn họ tu luyện công pháp tổ truyền Cự Nhân Di Sơn đạt đến viên mãn, thân như thái sơn, mạnh mẽ như trời đất nhưng không hiểu sao mấy năm nay lại liên tục ho khan. Hàn khí của vùng đất Cổ Loa này vốn không thể xâm nhập được vào thân thể của lnih sư tu luyện pháp quyết tổ truyền.

“Không có chuyện gì, vẫn là tự nhiên muốn ho, các ngươi mau trở lại đơn vị.” Triệu Thanh Bích ho xong thì ra lệnh.

“Tuân lệnh.” Hai người thấy khí sắc Vương của mình vẫn khỏe khoắn, không có chuyện gì thì rời đi.

Nhìn hai người đi xa, Triệu Thanh Bích thở phù một cái, bàn tay vừa che miệng ở phía sau thả lỏng ra, máu đỏ nhiễu xuống nền tuyết lạnh.



Thành Thăng Long, Phan gia...

“Tiểu thư, nô tì mang bữa trưa của người tới rồi, xin hãy mở cửa.” Một tỳ nữ đứng ở bên ngoài phòng của Phan Minh Nguyệt, gọi.

Đêm qua náo nhiệt lớn như thế, không ai trong phủ là không biết chuyện Phan Minh Nguyệt bị thất thân ở vương cung. Những người thân quen thì đau lòng cho nàng, những kẻ ganh ghét đố kỵ thì mang tâm thái hả hê.

Bên trong phòng, cửa sổ mở toang, gió mát ùa vào nhưng người đã không thấy đâu.

Phan Minh Nguyệt đã trốn đi từ cửa sau, nàng vừa đi vừa lau nước mắt. Nàng cứ đi thẳng đi thẳng mãi như thế, không biết là người dân xung quanh đang chạy về hướng ngược lại, phố xá vắng dần.

“Hức... Hức... Ta có chết cũng không gả cho tên béo đó. Hức...” Nước mắt lã chã, nhớ về cảnh tượng đêm qua, lại nghĩ đến nam tử anh tuấn, ngọc thụ lâm phong với tiếng đàn êm dịu càng làm tim nàng thắt lại.

“Trong sạch của ta. Hức... Ta sao còn xứng với người sạch sẽ như huynh ấy.”

“Tại sao đường xá lại vắng thế này?” Gạt đi nước mắt, lúc này Phan Minh Nguyệt mới để ý.

“Cứu!” Một ông lão vừa chạy vừa kêu cứu. Phía sao, một con Giao lớn đang đuổi theo.

Quang Huy Tiễn Pháp – Phượng Lôi Đoạn Linh Tiễn!

Gào... Con Giao sắp tóm được ông lão thì bị năm, sáu lôi tiễn bắn vào da thịt, triệt tiêu một phần linh lực làm nó tức giận gào lên.

“Cám ơn thiếu hiệp.” Ông lão vội vàng rời đi.

“Thú sủng linh Sĩ nhị tinh không được phép tháo xích đi lại trong thành...” Bỗng bên phải nàng, một bóng đen xồ tới.

Phan Minh Nguyệt sử dụng bộ pháp Trường Sơn Du né tránh đòn hiểm, lui ra xa.

Trước mặt nàng là hai con Giao, trên nóc nhà hai bên cũng có Giao.

“Không phải thú sủng...”

Gào... Đám Giao đồng loạt tấn công.

Phan Minh Nguyệt khởi động bộ pháp, liên tục tránh né. Phan Minh Nguyệt luyện tiễn pháp, phải có khoản trống thích hợp để ra đòn, đám Giao áp sát quá gần, nàng chỉ có thể sử dụng bộ pháp tránh né.

Khè... Một đạo hỏa diễm phóng tới, Phan Minh Nguyệt may mắn né tránh, nhưng lửa nóng đã sượt qua bàn tay và góc chân.

“A...” Bị phỏng rát làm nàng bật khóc.

Phan Minh Nguyệt chưa từng thi triển Trường Sơn Du trong tình trạng thương tổn này, bộ pháp chậm đi thấy rõ, còn đám Giao ngày càng nhiều.

Lúc nàng vừa đáp chân, một con Giao xông lên.

Nó lấy đầu húc vào bụng làm nàng văng đi.

“Phụt...” Kinh nghiệm chiến đấu quá ít, lại gặp phải bầy Giao đông đảo này làm Phan Minh Nguyệt có chút sợ hãi, ngã mà tứ chi như tê liệt, không dám đứng dậy.

“Có ai không, cứu với.” Phan Minh Nguyệt hoảng loạn, vừa khóc vừa bắn tên loạn xạ.

Từ xa, phong nhận, hỏa diểm, lôi quang... Cả tràng công kích đánh tới, giết bao nhiêu con Giao.

“Các huynh đệ, bên này.” Những binh sĩ mặc binh phục của thành Thăng Long xuất hiện. Họ dùng linh lực đẩy lui đàn Giao đông đảo.

“Nơi này nguy hiểm lắm, xin tiểu thư hãy rời khỏi đây.” Một binh sĩ tốt bụng nhắc nhở, vừa nhìn thấy dung mạo Phan Minh Nguyệt, hắn liền nhận ra: “Minh Nguyệt đồng học.”

“Văn Linh, sao ngươi lại ở đây?” Phan Minh Nguyệt cũng nhận ra đồng học mình, bởi hắn với Chí Nam rất thân.

“Chuyện dài lắm, nói sau thôi. Ngươi nên sớm rời khỏi đây, đám Giao vẫn còn đông lắm.” Văn Linh nói xong thì gia nhập chiến đấu.

Ở vị trí này, nàng có thể nhìn thấy khắp nơi đều bị Giao vây quanh, nhà cửa đều bị chúng tàn phá, gạch đá đổ nát chất đầy đường.

“Ta phải về bẩm báo lão tổ.” Phan Minh Nguyệt chạy đi tìm viện trợ.


Trước Tiếp
Trước Tiếp

Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv

Bình luận (0)

Truyện liên quan

box-chat