Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 68
Nghe thế, đám người đó hiện lên vẻ kinh ngạc, một vài kẻ trong chúng hỏi:
“Già La, rõ ràng chưa đến ngày tấn công mà...”
“Phải, trước khi đi tông chủ dặn dò, ngày trăng tàn mới là thời điểm thích hợp nhất...”
“Tông chủ giao cho ta và Ly Quân toàn quyền quyết định.” Già La nói.
Ly Quân vỗ trường đao xuống, phát ra bá khí, lạnh giọng nói: “Các ngươi dám nghi ngờ quyết định của chúng ta?”
Bá khí mạnh mẽ ấy buộc đám người mặc đồ đen phải im lặng, không dám cãi lời. Già La và Ly Quân lén trao đổi ánh mắt, nói: “Được rồi, không nên chậm trễ nữa, xuất phát thôi...”
Ánh trăng chiếu rọi bị che mờ đi, một bầu không khí âm u bao trùm lên toàn bộ trấn Văn Lang, tất cả đều đang say giấc nồng, không hề hay biết một cuộc đại chiến đang âm thầm nổ ra.
Tại y quán Từ Tâm, nếu là thường ngày thì canh tý, toàn bộ người trong y quán đã say giấc nồng, nhưng hôm nay, ngoài trừ những bệnh nhân bệnh nặng, phàm nhân ra thì toàn bộ đều đang thức cả.
Bên cạnh đó, những thị vệ do Trần gia phái tới hôm nay đều xin nghỉ một hôm, phải tới mai mới đến trực. Cảnh sắc trời đêm nay cũng không mấy đẹp đẽ, bóng tối đã bao trùm toàn bộ vì sao, ánh trăng cũng phải lu mờ.
Những linh sư bệnh nhân được Chí Nam phát cho mỗi người một cây súng, bọn họ đã tập bắn ở sau ruộng cho đến bây giờ. Mặc dù còn khá bỡ ngỡ nhưng không ai phủ nhận được lực sát thương của khẩu súng là quá kinh khủng.
Nếu có thứ này trong tay, e rằng những con yêu thú kia cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Phạm Ngọc Châu đang ở cùng đám trẻ trong phòng, bà đang trấn an tụi nhỏ thì đứa nhóc Kim Bảo ôm gối ôm, nhanh nhảu lo sợ hỏi: "Nương à, hôm nay chúng con phải chết sao..."
"Nương, con không muốn chết đâu..." Một vài đứa trẻ khác lã chã khóc.
"Nương, con sợ lắm..."
Phạm Ngọc Châu hít một hơi, nói: "Sẽ không có ai phải chết cả, dù chút nữa có chuyện gì các con cũng không được ra khỏi phòng, có nghe chưa?"
Sau khi dỗ xong đám trẻ, Phạm Ngọc Châu từ từ ra khỏi phòng, khóa cửa lại. Bỗng nhiên bà thấy Chí Nam đã đứng ở đó, cậu nghiêm nghị nói: "Nương, mọi người đều đã vào vị trí." Sự nghiêm nghị, già dặn xuất phát từ một đứa trẻ mười tuổi, không hiểu sao làm bà có chút buồn cười.
Bà xoa đầu cậu một cái, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều cùng lo lắng, nói nhỏ: "Chí Nam à, hay là... Con cũng vào trong đó đi, ta sợ..." Sợ mất đi con, như mất đi qua quân năm đó.
Chí Nam thoát khỏi cái xoa đầu, cậu bĩu môi nói: "Con đã trưởng thành rồi, không cần người bảo vệ đâu. Người phải vào trong mới đúng."
"Chậc, cái thằng nhóc này..." Phạm Ngọc Châu nhéo má cậu một cái, vui vẻ nói: "Một linh Sĩ như ta, cần linh Đồ như con bảo vệ sao."
Có một vài người đang đi qua hành lang, tới chỗ hai người.
“Quán chủ, có lẽ ngài đã lo lắng nhiều rồi...”
“Y quán của chúng ta không làm hại ai, sao Hồ gia có thể tấn công được chứ.”
“Phải đấy, bọn họ không sợ vứt đi thanh danh sao...”
Những linh sư kia, đa phần là thợ săn, một số ít là nông phu, suy nghĩ của bọn họ rất đơn sơ, sao có thể biết được sự âm hiểm của tam đại gia tộc kia chứ.
Nhìn những người này phải canh gác trong giờ này, Phạm Ngọc Châu cũng có phần áy náy, thế nhưng bà thật sự tin lời Thanh Liên, có gì đó nói cho bà rằng Thanh Liên không hề nói dối, đêm nay, Hồ gia chắc chắn ra tay.
Bang! Bang!
Bỗng nhiên cánh cửa trước mắt trúng phải hai đợt công kích, bị nát bấy ra trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Khi bọn họ chưa kịp hoàn hồn thì một đám linh sư xông vào, một kẻ trong chúng quát lớn: “Già trẻ lớn bé trong y quán, ngoài Phạm Ngọc Châu ra, gặp kẻ nào giết kẻ đó...”
Đoàng!
Tiếng súng nổ ra, trên trán của tên vừa hét lớn đó bị thủng một lỗ đỏ tươi. Hắn ngã vào đoàn linh sư.
Người nổ súng là Chí Nam, cậu hô lớn kéo lại ý thức của tất cả: “Kẻ địch đến rồi, bắn hạ chúng thôi.”
Tiếng súng nổ ra kéo dài từ sảnh trước tới hành lang, linh sư của Hồ gia tràn vô đông vô kể, không chỉ thế, ở phía sau ruộng, rất nhiều linh sư lén tập kích phía sau. Trước sau đều giáp địch.
…
Bạch phủ sâm nghiêm là một mảng hiu quạnh, yên tĩnh. Đám thị vệ canh gác đi lại mệt mỏi, có tên không chịu được còn ngồi bệt xuống vị trí của mình, có tên thì khoanh tay ngủ trên trường thương... Tất cả đều là một dạng ủ rũ, cơn buồn ngủ lại càng nặng trĩu hơn dưới khí trời lạnh lẽo này.
Riêng chỉ có một phòng vẫn còn sáng, là căn phòng của nhị gia Bạch Minh. Sương đêm se lạnh, phả một luồng mát rượi khẽ chạm vào khuôn mặt của Bạch Minh, hắn chắp hai tay phía sau, nhìn ngắm bầu trời.
Hắn nhìn ánh trăng bị che khuất sau bóng đêm, không hiểu sao lại dâng lên một loại trực giác nguy hiểm.
“Ánh trăng đêm nay, vì sao lại cho ta cảm giác buồn bực, lo lắng thế này...” Bạch Minh lại vuốt ve di ảnh trên tay, tự trò chuyện với bản thân.
Lúc trưa nay, hắn đã mất liên lạc với một ẩn vệ trà trộn vào Hồ phủ rồi, không biết tình hình ở đó thế nào, hơn nửa phần tên ẩn vệ ấy lành ít dữ nhiều rồi. Bạch Minh vô cùng cẩn thận, lập tức triển khai một vài bố trí để đối diện với biến số bất ngờ.
Ầm!
Một tiếng nổ rầm vang, phá hủy toàn bộ cảnh đêm thanh vắng, đánh thức mọi người trong Bạch phủ còn đang say giấc nồng.
“Có chuyện gì...” Bạch Minh nhảy ra ngoài cửa sổ, đáp chân lên cột trụ cao nhất, hắn nhìn thấy trận pháp hộ tộc dưới mặt đất đã bị phá hủy, vòng tròn bảo vệ mờ ảo bao quanh Bạch phủ nứt ra một tiếng giòn tan. Bạch gia đang bị xâm phạm...
“Có địch tấn công...” Những tiếng hét cảnh báo của đám thị vệ canh cổng vang khắp màn đêm.
“Có địch tấn công...”
“Hồ gia tấn công chúng ta...”
Đám thị vệ canh gác bên ngoài bị hàng chục linh sư bất ngờ tập kích, bỏ mạng. Một bóng đen vụt lên trên tất cả, hắn xuất ra độc kỹ, triệu hồi hắc thủ to lớn hòng chộp lấy Bạch Minh.
Bạch Minh phải sử dụng lôi thuẫn hộ thân, chống đỡ bàn tay đánh vào. Hắc thủ đẩy Bạch Minh rơi khỏi cột trụ, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn. Ánh trăng có hơi lộ ra một góc, vừa hay quét qua khuôn mặt của hắc y nhân.
Một kẻ có khuôn mặt bất nhân với vết sẹo kéo dài từ thái dương chéo qua mặt, quan trọng hơn là, tu vi của hắn là linh Sĩ cửu tinh.
Bạch Minh dâng lên sự phòng bị, lùi hai bước tạo khoản cách an toàn, hỏi: “Ngươi là...”
“Đao Quỷ Ly Quân, có kẻ nhờ ta tới mời khách ngươi...” Cả người Ly Quân phát ra linh áp mãnh liệt, bá khí từ trường đao cầm trong tay càng hung hãn hơn.
Gió đêm thổi qua mái tóc đen dài của Bạch Minh, bạch y phiêu dật tản mạn trong gió. Bạch Minh lấy súng ra, trầm giọng nói: “Vậy phải xem ngươi có vinh hạnh này không đã...”
Trận chiến đã thật sự nổ ra, những tháng ngày bình yên trị vì của tam đại gia tộc trấn Văn Lang sắp sửa kết thúc, dù cho kết quả sau cùng, ai làm bá chủ đi chăng nữa thì cũng không thể tránh khỏi đổ máu, tang thương.
Thanh Liên ở trong phòng mình, mặc kệ sóng gió bên ngoài, nhìn chằm vào mực nước trong bong bóng đang dâng lên. Đây chính là quân cờ mấu chốt để làm đảo loạn toàn bộ thế cục đã bày ra.
“Giết đi, giết nhiều hơn nữa...”
“Già La, rõ ràng chưa đến ngày tấn công mà...”
“Phải, trước khi đi tông chủ dặn dò, ngày trăng tàn mới là thời điểm thích hợp nhất...”
“Tông chủ giao cho ta và Ly Quân toàn quyền quyết định.” Già La nói.
Ly Quân vỗ trường đao xuống, phát ra bá khí, lạnh giọng nói: “Các ngươi dám nghi ngờ quyết định của chúng ta?”
Bá khí mạnh mẽ ấy buộc đám người mặc đồ đen phải im lặng, không dám cãi lời. Già La và Ly Quân lén trao đổi ánh mắt, nói: “Được rồi, không nên chậm trễ nữa, xuất phát thôi...”
Ánh trăng chiếu rọi bị che mờ đi, một bầu không khí âm u bao trùm lên toàn bộ trấn Văn Lang, tất cả đều đang say giấc nồng, không hề hay biết một cuộc đại chiến đang âm thầm nổ ra.
Tại y quán Từ Tâm, nếu là thường ngày thì canh tý, toàn bộ người trong y quán đã say giấc nồng, nhưng hôm nay, ngoài trừ những bệnh nhân bệnh nặng, phàm nhân ra thì toàn bộ đều đang thức cả.
Bên cạnh đó, những thị vệ do Trần gia phái tới hôm nay đều xin nghỉ một hôm, phải tới mai mới đến trực. Cảnh sắc trời đêm nay cũng không mấy đẹp đẽ, bóng tối đã bao trùm toàn bộ vì sao, ánh trăng cũng phải lu mờ.
Những linh sư bệnh nhân được Chí Nam phát cho mỗi người một cây súng, bọn họ đã tập bắn ở sau ruộng cho đến bây giờ. Mặc dù còn khá bỡ ngỡ nhưng không ai phủ nhận được lực sát thương của khẩu súng là quá kinh khủng.
Nếu có thứ này trong tay, e rằng những con yêu thú kia cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
Phạm Ngọc Châu đang ở cùng đám trẻ trong phòng, bà đang trấn an tụi nhỏ thì đứa nhóc Kim Bảo ôm gối ôm, nhanh nhảu lo sợ hỏi: "Nương à, hôm nay chúng con phải chết sao..."
"Nương, con không muốn chết đâu..." Một vài đứa trẻ khác lã chã khóc.
"Nương, con sợ lắm..."
Phạm Ngọc Châu hít một hơi, nói: "Sẽ không có ai phải chết cả, dù chút nữa có chuyện gì các con cũng không được ra khỏi phòng, có nghe chưa?"
Sau khi dỗ xong đám trẻ, Phạm Ngọc Châu từ từ ra khỏi phòng, khóa cửa lại. Bỗng nhiên bà thấy Chí Nam đã đứng ở đó, cậu nghiêm nghị nói: "Nương, mọi người đều đã vào vị trí." Sự nghiêm nghị, già dặn xuất phát từ một đứa trẻ mười tuổi, không hiểu sao làm bà có chút buồn cười.
Bà xoa đầu cậu một cái, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều cùng lo lắng, nói nhỏ: "Chí Nam à, hay là... Con cũng vào trong đó đi, ta sợ..." Sợ mất đi con, như mất đi qua quân năm đó.
Chí Nam thoát khỏi cái xoa đầu, cậu bĩu môi nói: "Con đã trưởng thành rồi, không cần người bảo vệ đâu. Người phải vào trong mới đúng."
"Chậc, cái thằng nhóc này..." Phạm Ngọc Châu nhéo má cậu một cái, vui vẻ nói: "Một linh Sĩ như ta, cần linh Đồ như con bảo vệ sao."
Có một vài người đang đi qua hành lang, tới chỗ hai người.
“Quán chủ, có lẽ ngài đã lo lắng nhiều rồi...”
“Y quán của chúng ta không làm hại ai, sao Hồ gia có thể tấn công được chứ.”
“Phải đấy, bọn họ không sợ vứt đi thanh danh sao...”
Những linh sư kia, đa phần là thợ săn, một số ít là nông phu, suy nghĩ của bọn họ rất đơn sơ, sao có thể biết được sự âm hiểm của tam đại gia tộc kia chứ.
Nhìn những người này phải canh gác trong giờ này, Phạm Ngọc Châu cũng có phần áy náy, thế nhưng bà thật sự tin lời Thanh Liên, có gì đó nói cho bà rằng Thanh Liên không hề nói dối, đêm nay, Hồ gia chắc chắn ra tay.
Bang! Bang!
Bỗng nhiên cánh cửa trước mắt trúng phải hai đợt công kích, bị nát bấy ra trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Khi bọn họ chưa kịp hoàn hồn thì một đám linh sư xông vào, một kẻ trong chúng quát lớn: “Già trẻ lớn bé trong y quán, ngoài Phạm Ngọc Châu ra, gặp kẻ nào giết kẻ đó...”
Đoàng!
Tiếng súng nổ ra, trên trán của tên vừa hét lớn đó bị thủng một lỗ đỏ tươi. Hắn ngã vào đoàn linh sư.
Người nổ súng là Chí Nam, cậu hô lớn kéo lại ý thức của tất cả: “Kẻ địch đến rồi, bắn hạ chúng thôi.”
Tiếng súng nổ ra kéo dài từ sảnh trước tới hành lang, linh sư của Hồ gia tràn vô đông vô kể, không chỉ thế, ở phía sau ruộng, rất nhiều linh sư lén tập kích phía sau. Trước sau đều giáp địch.
…
Bạch phủ sâm nghiêm là một mảng hiu quạnh, yên tĩnh. Đám thị vệ canh gác đi lại mệt mỏi, có tên không chịu được còn ngồi bệt xuống vị trí của mình, có tên thì khoanh tay ngủ trên trường thương... Tất cả đều là một dạng ủ rũ, cơn buồn ngủ lại càng nặng trĩu hơn dưới khí trời lạnh lẽo này.
Riêng chỉ có một phòng vẫn còn sáng, là căn phòng của nhị gia Bạch Minh. Sương đêm se lạnh, phả một luồng mát rượi khẽ chạm vào khuôn mặt của Bạch Minh, hắn chắp hai tay phía sau, nhìn ngắm bầu trời.
Hắn nhìn ánh trăng bị che khuất sau bóng đêm, không hiểu sao lại dâng lên một loại trực giác nguy hiểm.
“Ánh trăng đêm nay, vì sao lại cho ta cảm giác buồn bực, lo lắng thế này...” Bạch Minh lại vuốt ve di ảnh trên tay, tự trò chuyện với bản thân.
Lúc trưa nay, hắn đã mất liên lạc với một ẩn vệ trà trộn vào Hồ phủ rồi, không biết tình hình ở đó thế nào, hơn nửa phần tên ẩn vệ ấy lành ít dữ nhiều rồi. Bạch Minh vô cùng cẩn thận, lập tức triển khai một vài bố trí để đối diện với biến số bất ngờ.
Ầm!
Một tiếng nổ rầm vang, phá hủy toàn bộ cảnh đêm thanh vắng, đánh thức mọi người trong Bạch phủ còn đang say giấc nồng.
“Có chuyện gì...” Bạch Minh nhảy ra ngoài cửa sổ, đáp chân lên cột trụ cao nhất, hắn nhìn thấy trận pháp hộ tộc dưới mặt đất đã bị phá hủy, vòng tròn bảo vệ mờ ảo bao quanh Bạch phủ nứt ra một tiếng giòn tan. Bạch gia đang bị xâm phạm...
“Có địch tấn công...” Những tiếng hét cảnh báo của đám thị vệ canh cổng vang khắp màn đêm.
“Có địch tấn công...”
“Hồ gia tấn công chúng ta...”
Đám thị vệ canh gác bên ngoài bị hàng chục linh sư bất ngờ tập kích, bỏ mạng. Một bóng đen vụt lên trên tất cả, hắn xuất ra độc kỹ, triệu hồi hắc thủ to lớn hòng chộp lấy Bạch Minh.
Bạch Minh phải sử dụng lôi thuẫn hộ thân, chống đỡ bàn tay đánh vào. Hắc thủ đẩy Bạch Minh rơi khỏi cột trụ, một bóng đen xuất hiện trước mặt hắn. Ánh trăng có hơi lộ ra một góc, vừa hay quét qua khuôn mặt của hắc y nhân.
Một kẻ có khuôn mặt bất nhân với vết sẹo kéo dài từ thái dương chéo qua mặt, quan trọng hơn là, tu vi của hắn là linh Sĩ cửu tinh.
Bạch Minh dâng lên sự phòng bị, lùi hai bước tạo khoản cách an toàn, hỏi: “Ngươi là...”
“Đao Quỷ Ly Quân, có kẻ nhờ ta tới mời khách ngươi...” Cả người Ly Quân phát ra linh áp mãnh liệt, bá khí từ trường đao cầm trong tay càng hung hãn hơn.
Gió đêm thổi qua mái tóc đen dài của Bạch Minh, bạch y phiêu dật tản mạn trong gió. Bạch Minh lấy súng ra, trầm giọng nói: “Vậy phải xem ngươi có vinh hạnh này không đã...”
Trận chiến đã thật sự nổ ra, những tháng ngày bình yên trị vì của tam đại gia tộc trấn Văn Lang sắp sửa kết thúc, dù cho kết quả sau cùng, ai làm bá chủ đi chăng nữa thì cũng không thể tránh khỏi đổ máu, tang thương.
Thanh Liên ở trong phòng mình, mặc kệ sóng gió bên ngoài, nhìn chằm vào mực nước trong bong bóng đang dâng lên. Đây chính là quân cờ mấu chốt để làm đảo loạn toàn bộ thế cục đã bày ra.
“Giết đi, giết nhiều hơn nữa...”
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv