Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh
Chương 88
“Vẫn chưa đủ dữ liệu.” Vẫn còn chín lần đi vào không gian nữa. Có ba vấn đề bắt buộc phải xử lí được trong chín lần này là cách thoát khỏi không gian này, tìm ra chú ngữ kia và phải có cách nào đó giam giữ long mã lại.
Bởi nếu ra ngoài được nó có thể tìm được cô bé dựa vào chú ngữ này. Bị một Tướng lĩnh thời thời khắc khắc theo đuôi, cảm giác thật vướn víu.
Thanh Liên vừa đi vào không gian thì cảm giác lạnh buốt bao trùm lên toàn bộ thân thể.
Ọc... ọc... Thanh Liên đang ở dưới vùng nước sâu nào đó rồi.
Phong Kình! Lốc xoáy bạo phát xé dòng nước xung quanh ra, đẩy Thanh Liên lên tới nước.
“Phù...” Cả người Thanh Liên ướt nhẹp, cô bé lập tức dùng linh lực hong khô mình lại.
Lúc này đang là ban đêm, mặt hồ phảng chiếu những vì sao trên trời, ánh trăng đêm hiện ra trước mắt Thanh Liên, đẹp đến mờ ảo lung linh, ngỡ như thiên cung mĩ lệ.
Có rất nhiều tiếng đánh đánh giết giết trên bờ, Thanh Liên lướt trên mặt nước. Trước mắt Thanh Liên, một người đàn ông đang ôm lấy thiếu nữ bị trọng thương trong lòng.
Người đàn ông ấy là Vạn Xuân Vương, khuôn mặt ngài nhìn thiếu nữ chất chứa sự đau lòng, thê lương. Giọng nói vội vãng, mang theo sợ hãi: “Đừng... Đừng ngủ, nhìn ta này, nhìn ta này...”
Thiếu nữ kia là thiếu nữ đã luôn đi cùng với Vạn Xuân Vương, hơi thở suy yếu vô lực, cánh tay yếu ớt khẽ chạm vào má Vạn Xuân Vương, nói: “Bôn ca... Huynh... Phải sống thật tốt, thật hạnh phúc đấy... Ta...”
Thiếu nữ mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài trong vòng tay Vạn Xuân Vương, mặc cho chém giết xung quanh cũng không thể gọi nàng dậy.
Vạn Xuân Vương gục cả người xuống, mũ sắt cũng tháo ra, ngài ôm thiếu nữ kia vào lòng. Đây là người thân duy nhất của ngài, người đã cùng nhau đi qua thời niên thiếu, núi đao biển lửa, là người quan trọng nhất.
Quá nhiều, còn quá nhiều lời muốn nói nhưng Vạn Xuân Vương biết dù có nói ra, đời này đã chẳng đến tai người nữa rồi.
Không có khóc nháo, không có gào thét, không có phát tiết uất hận, ngài chỉ lặng lẽ ôm lấy thiếu nữ mềm mại thiếp đi trong vòng tay mình. Vạn Xuân Vương hôn nhẹ lên trán thiếu nữ, thầm thì: "Xin lỗi, đời này không thể nghe theo muội rồi."
Khi phát hiện khí tức long mã xuất hiện, Thanh Liên lập tức truyền tống khỏi đây.
“Khoản cách giữa mỗi không gian chính là ngần ấy năm, nếu không có sai số gì thì chắc chắn ký ức trăm tuổi ở vùng kia.”
Thanh Liên đã tính toán xong, bỗng nhiên ý thức truyền tới cảm giác nguy hiểm, cực độ nguy hiểm, như tử vong đang cận kề.
Cái miệng khổng lồ như thái sơn đã kề cận ngay phía sau Thanh Liên...
Cùng lúc này ở bên ngoài, trong lòng Đại Việt được một phen chấn động. Ngũ Vương đương nhiệm ban hành hiệp ước cho phép tất cả môn phái tham gia vào tất cả những truyền thừa xuất hiện, bất phân chính ma, bất phân già trẻ.
Phàm là linh sư, ai cũng sẽ được tham gia tranh đoạt truyền thừa.
Đây là một tin tức vô cùng chấn động, nhất là với những linh sư tán tu, linh sư thuộc tông môn ma đạo. Bởi vì từ trước đến nay, toàn bộ những truyền thừa xuất hiện đều được tông môn chính phái, cao tầng phân chia với nhau chiếm giữ khiến cho tương quan lực lượng hai bên vô cùng cách biệt.
Đám linh sư tán tu, ma đạo dù thèm khát tài nguyên, kỳ ngộ truyền thừa cũng không dám dòm ngó, bởi phía sau chính là ngũ Vương, năm cường giả chí cao Đại Việt.
“Đây là quyết định của cả ngũ Vương, hay chỉ tên phản đồ đó?” Một giọng nói già nua phát ra, lẫn trong những âm thanh ồn ào từ tửu lâu.
Chính là lão già bí ẩn, cao tầng của Ngục Môn, lão đưa tách trà lên uống một ngụm, miệng lẩm bẩm: “Nếu hiệp ước này là thật, sợ rằng sắp tới sẽ là một hồi tranh đấu chính đạo và ma đạo đây, chà, sẽ thật loạn đấy... Ực...”
“Hừm, rốt cuộc kẻ nào đã giết Già La chứ? Đến cả thân xác cũng không thể truy ra được, có ý gì đây?” Lão gõ bàn, nhăn mày.
Già La cùng lão ngao du tứ phương, rất nhiều bản lĩnh luyện trận lão đã truyền dạy cho hắn, lão có tự tin với đống bản lĩnh đó, đặt ở thành Hồ Già La cũng có thể đi ngang, nếu không gặp phải đám Tướng lĩnh kia.
Lão rất chắc chắn, Già La bị một luyện trận sư lão luyện giết chết, bởi cả huyết trận bên dưới trấn Văn Lang đã bị hủy rồi, những kẻ đủ tri thức lí giải đống chú ngữ này, một là luyện trận sư tới từ thành Hồ, hai là đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh.
Không thể nào là Trần Lĩnh được, bởi trận pháp kia có thể thông báo nếu phát hiện tinh thần Tướng lĩnh xâm nhập không gian, chỉ có thể là luyện trận sư bên dưới Tướng lĩnh.
Lão đã đi khắp bốn miền Đại Việt, chưa từng có luyện trận sư dưới Tướng lĩnh nào có khả năng bắt được tên đồ đệ này của lão, huống chi là đem ra giết.
“Khoan đã, còn tên đó...” Lão đứng dậy, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Là đại đệ tử của Hồ Vương thành Hồ. Chắc chắn là tên nhãi đó rồi.”
Những luyện trận sư dưới Tướng lĩnh, ngoài tên đó ra lão chẳng thể nghĩ tới ai khác được, Già La, đồ đệ lão cũng đã từng ăn khổ vài phen.
“Hừm... Không biết nó có đánh hơi thấy gì không? Tạm thời Ngục Môn nên lặng xuống thôi.”
Cạch! Cạch! Hai mẩu tinh thạch nhỏ xuất hiện trên bàn, còn lão giả ngồi đó đã chẳng thấy đâu, tựa như chưa từng xuất hiện.
…
Cả Thanh Liên lẫn con long mã đều rơi xuống vùng biển sâu thẳm...
Ọc... ọc... Thanh Liên uống vào người mấy ngụm nước lạnh.
Phong Kình! Thanh Liên tập trung cơn gió lại đẩy bản thân lên mặt nước.
Phong Thuẫn! Thanh Liên đạp trên cơn gió, để bản thân đứng trên mặt nước. Khắp nơi đều là nước lạnh, xa xa là chân trời quang đãng, không hề có lấy bờ.
“Đây là ký ức nào?” Vừa rồi Thanh Liên đã truyền tống theo bản năng, hoàn toàn không xác định được vị trí truyền tống tới.
Vù... ù... ù...
Đột nhiên mặt nước ngoài xa vươn cao đến tận chân trời, tạo thành một bức tường khổng lồ như muốn nghiền nát tất cả.
Gào... Long mã lướt trên con sóng lớn, tựa như yêu thú hủy diệt năm xưa, gây ra nỗi kinh hoàn cho nghĩa quân của Vạn Xuân Vương.
Một Thanh Liên nhỏ bé, một linh Sĩ nào có khả năng đối chọi với lực lượng kinh thiên này. Thanh Liên không hề có ý nhìn xem đoạn ký ức này, lập tức tạo chú ngữ truyền tống.
“Hử, truyền tống vô hiệu?”
Bởi nếu ra ngoài được nó có thể tìm được cô bé dựa vào chú ngữ này. Bị một Tướng lĩnh thời thời khắc khắc theo đuôi, cảm giác thật vướn víu.
Thanh Liên vừa đi vào không gian thì cảm giác lạnh buốt bao trùm lên toàn bộ thân thể.
Ọc... ọc... Thanh Liên đang ở dưới vùng nước sâu nào đó rồi.
Phong Kình! Lốc xoáy bạo phát xé dòng nước xung quanh ra, đẩy Thanh Liên lên tới nước.
“Phù...” Cả người Thanh Liên ướt nhẹp, cô bé lập tức dùng linh lực hong khô mình lại.
Lúc này đang là ban đêm, mặt hồ phảng chiếu những vì sao trên trời, ánh trăng đêm hiện ra trước mắt Thanh Liên, đẹp đến mờ ảo lung linh, ngỡ như thiên cung mĩ lệ.
Có rất nhiều tiếng đánh đánh giết giết trên bờ, Thanh Liên lướt trên mặt nước. Trước mắt Thanh Liên, một người đàn ông đang ôm lấy thiếu nữ bị trọng thương trong lòng.
Người đàn ông ấy là Vạn Xuân Vương, khuôn mặt ngài nhìn thiếu nữ chất chứa sự đau lòng, thê lương. Giọng nói vội vãng, mang theo sợ hãi: “Đừng... Đừng ngủ, nhìn ta này, nhìn ta này...”
Thiếu nữ kia là thiếu nữ đã luôn đi cùng với Vạn Xuân Vương, hơi thở suy yếu vô lực, cánh tay yếu ớt khẽ chạm vào má Vạn Xuân Vương, nói: “Bôn ca... Huynh... Phải sống thật tốt, thật hạnh phúc đấy... Ta...”
Thiếu nữ mệt mỏi, ngủ một giấc thật dài trong vòng tay Vạn Xuân Vương, mặc cho chém giết xung quanh cũng không thể gọi nàng dậy.
Vạn Xuân Vương gục cả người xuống, mũ sắt cũng tháo ra, ngài ôm thiếu nữ kia vào lòng. Đây là người thân duy nhất của ngài, người đã cùng nhau đi qua thời niên thiếu, núi đao biển lửa, là người quan trọng nhất.
Quá nhiều, còn quá nhiều lời muốn nói nhưng Vạn Xuân Vương biết dù có nói ra, đời này đã chẳng đến tai người nữa rồi.
Không có khóc nháo, không có gào thét, không có phát tiết uất hận, ngài chỉ lặng lẽ ôm lấy thiếu nữ mềm mại thiếp đi trong vòng tay mình. Vạn Xuân Vương hôn nhẹ lên trán thiếu nữ, thầm thì: "Xin lỗi, đời này không thể nghe theo muội rồi."
Khi phát hiện khí tức long mã xuất hiện, Thanh Liên lập tức truyền tống khỏi đây.
“Khoản cách giữa mỗi không gian chính là ngần ấy năm, nếu không có sai số gì thì chắc chắn ký ức trăm tuổi ở vùng kia.”
Thanh Liên đã tính toán xong, bỗng nhiên ý thức truyền tới cảm giác nguy hiểm, cực độ nguy hiểm, như tử vong đang cận kề.
Cái miệng khổng lồ như thái sơn đã kề cận ngay phía sau Thanh Liên...
Cùng lúc này ở bên ngoài, trong lòng Đại Việt được một phen chấn động. Ngũ Vương đương nhiệm ban hành hiệp ước cho phép tất cả môn phái tham gia vào tất cả những truyền thừa xuất hiện, bất phân chính ma, bất phân già trẻ.
Phàm là linh sư, ai cũng sẽ được tham gia tranh đoạt truyền thừa.
Đây là một tin tức vô cùng chấn động, nhất là với những linh sư tán tu, linh sư thuộc tông môn ma đạo. Bởi vì từ trước đến nay, toàn bộ những truyền thừa xuất hiện đều được tông môn chính phái, cao tầng phân chia với nhau chiếm giữ khiến cho tương quan lực lượng hai bên vô cùng cách biệt.
Đám linh sư tán tu, ma đạo dù thèm khát tài nguyên, kỳ ngộ truyền thừa cũng không dám dòm ngó, bởi phía sau chính là ngũ Vương, năm cường giả chí cao Đại Việt.
“Đây là quyết định của cả ngũ Vương, hay chỉ tên phản đồ đó?” Một giọng nói già nua phát ra, lẫn trong những âm thanh ồn ào từ tửu lâu.
Chính là lão già bí ẩn, cao tầng của Ngục Môn, lão đưa tách trà lên uống một ngụm, miệng lẩm bẩm: “Nếu hiệp ước này là thật, sợ rằng sắp tới sẽ là một hồi tranh đấu chính đạo và ma đạo đây, chà, sẽ thật loạn đấy... Ực...”
“Hừm, rốt cuộc kẻ nào đã giết Già La chứ? Đến cả thân xác cũng không thể truy ra được, có ý gì đây?” Lão gõ bàn, nhăn mày.
Già La cùng lão ngao du tứ phương, rất nhiều bản lĩnh luyện trận lão đã truyền dạy cho hắn, lão có tự tin với đống bản lĩnh đó, đặt ở thành Hồ Già La cũng có thể đi ngang, nếu không gặp phải đám Tướng lĩnh kia.
Lão rất chắc chắn, Già La bị một luyện trận sư lão luyện giết chết, bởi cả huyết trận bên dưới trấn Văn Lang đã bị hủy rồi, những kẻ đủ tri thức lí giải đống chú ngữ này, một là luyện trận sư tới từ thành Hồ, hai là đệ nhất luyện trận sư Trần Lĩnh.
Không thể nào là Trần Lĩnh được, bởi trận pháp kia có thể thông báo nếu phát hiện tinh thần Tướng lĩnh xâm nhập không gian, chỉ có thể là luyện trận sư bên dưới Tướng lĩnh.
Lão đã đi khắp bốn miền Đại Việt, chưa từng có luyện trận sư dưới Tướng lĩnh nào có khả năng bắt được tên đồ đệ này của lão, huống chi là đem ra giết.
“Khoan đã, còn tên đó...” Lão đứng dậy, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Là đại đệ tử của Hồ Vương thành Hồ. Chắc chắn là tên nhãi đó rồi.”
Những luyện trận sư dưới Tướng lĩnh, ngoài tên đó ra lão chẳng thể nghĩ tới ai khác được, Già La, đồ đệ lão cũng đã từng ăn khổ vài phen.
“Hừm... Không biết nó có đánh hơi thấy gì không? Tạm thời Ngục Môn nên lặng xuống thôi.”
Cạch! Cạch! Hai mẩu tinh thạch nhỏ xuất hiện trên bàn, còn lão giả ngồi đó đã chẳng thấy đâu, tựa như chưa từng xuất hiện.
…
Cả Thanh Liên lẫn con long mã đều rơi xuống vùng biển sâu thẳm...
Ọc... ọc... Thanh Liên uống vào người mấy ngụm nước lạnh.
Phong Kình! Thanh Liên tập trung cơn gió lại đẩy bản thân lên mặt nước.
Phong Thuẫn! Thanh Liên đạp trên cơn gió, để bản thân đứng trên mặt nước. Khắp nơi đều là nước lạnh, xa xa là chân trời quang đãng, không hề có lấy bờ.
“Đây là ký ức nào?” Vừa rồi Thanh Liên đã truyền tống theo bản năng, hoàn toàn không xác định được vị trí truyền tống tới.
Vù... ù... ù...
Đột nhiên mặt nước ngoài xa vươn cao đến tận chân trời, tạo thành một bức tường khổng lồ như muốn nghiền nát tất cả.
Gào... Long mã lướt trên con sóng lớn, tựa như yêu thú hủy diệt năm xưa, gây ra nỗi kinh hoàn cho nghĩa quân của Vạn Xuân Vương.
Một Thanh Liên nhỏ bé, một linh Sĩ nào có khả năng đối chọi với lực lượng kinh thiên này. Thanh Liên không hề có ý nhìn xem đoạn ký ức này, lập tức tạo chú ngữ truyền tống.
“Hử, truyền tống vô hiệu?”
Domain.com đổi tên miền thành Domain.tv